Buổi chiều, Sở Duyệt để Kiều Đan Đan tiếp tục dùng dị năng hầm canh gà.
Không có biện pháp, hiện tại không có tinh hạch hệ hỏa cho cô ấy gõ, cho nên cô chỉ có thể thông qua phương pháp luyện tập này để cô ấy từ từ tiến bộ.
Sở Duyệt trở lại phòng ngủ, nằm trên giường nhắm mắt lại, cố gắng để buồn ngủ.
Cô cũng muốn tiếp tục giấc mơ mà cô đã bị đánh thức lúc nãy, muốn xem người thiếu niên trong quả cầu ánh sáng kia là ai.
Hắn cho cô cảm giác rất quen thuộc, tên của hắn giống như ở ngay bên miệng Sở Duyệt, nhưng cô lại nghĩ không ra.
Cái không gian trong mộng, thật sự là không gian của cô sao?
Sở Duyệt không xác định.
Lẽ ra lúc đó ở trong giấc mơ cô không nên do dự, đáng lẽ cô nên kéo hắn ra khỏi quả cầu ánh sáng để xem người đó trông như thế nào, miễn cho hiện tại ruột gan cồn cào mà không bỏ xuống được.
Kiểu giấc mơ này thực sự là chuyện khiến cô chán ghét,trong giấc mơ vào thời khắc mấu chốt, bạn sẽ luôn bị một thứ gì đó ở hiện thực đánh thức, như thể đã tính toán thời gian.
Sở Duyệt nhắm mắt lại, nỗ lực nhớ lại cảnh tượng trong mộng, muốn trở lại cái không gian kia một lần nữa.
Sau khi không ngừng cố gắng thôi miên bản thân, cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng cô không mơ thấy không gian nữa.
Sau nhiều lần tỉnh dậy giữa chừng, cô ép mình tiếp tục ngủ cho đến khi không thể ngủ được nữa.
Cả buổi chiều, cô không biết mình đã mơ thấy giấc mơ kỳ lạ gì, Sở Duyệt cảm thấy một giấc ngủ này còn mệt mỏi hơn cả việc giết mấy trăm tang thi.
Cô chậm rì rì từ trên giường ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, nhất thời không biết mình đang ở đâu.
Giọng nói của An Kiệt cùng Kiều Đan Đan từ bên ngoài phòng ngủ truyền đến, cô lắng tai nghe, là An Kiệt đang dạy Kiều Đan Đan cách khống chế dị năng.
Sở Duyệt hơi hơi mỉm cười, An Kiệt chính là như vậy, thoạt nhìn lạnh như băng, nhưng kỳ thật trong lòng rất mềm yếu.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, một mùi hương canh gà thơm nồng ập vào mặt, tức khắc làm Sở Duyệt tỉnh táo, đi theo mùi hương đến phòng bếp, Kiều Đan Đan còn đang dùng dị năng thêm lửa vào canh gà.
Nhìn thấy Sở Duyệt, cô ấy chạy nhanh tới, vui vẻ đem thành quả cả buổi trưa nỗ lực chăm chỉ của cô ấy cho Sở Duyệt xem.
Kiều Đan Đan khống chế được ngọn lửa linh hoạt, biến nó thành một sợi lửa mỏng quấn quanh đáy nồi, ngọn lửa ngoan ngoãn như thể có ý thức, mềm mại như tơ lụa.
Sở Duyệt nhịn không được nhướng mày, lúc này mới một buổi trưa, Kiều Đan Đan đã tiến bộ lớn như vậy! Trách không được, đời trước cô ấy có thể dựa vào dị năng hệ hỏa cấp 3 phát ra hỏa long, ngộ tính này thật sự quá mạnh.
Sắc trời không còn sớm, lúc này bọn họ đã ra khỏi dãy núi lớn, xung quanh chỉ là một vài sườn núi nhỏ, phía dưới có thể nhìn thấy một số ngôi nhà, nhưng hiện tại ngẫu nhiên chỉ có thể nhìn thấy mấy con tang thi du đãng bên trong.
Mắt thấy mặt trời sắp khuất sau núi, chỉ còn lại vầng sáng rực rỡ, Tề Minh bắt đầu tìm chỗ ngừng xe.
Bây giờ bọn họ có chiếc RV, không cần phải đi tìm một nơi để ở lại qua đêm.
Trời tối, tùy tiện tìm chỗ đất trống nào đó ngừng xe, vừa an toàn lại tiện lợi hơn mấy nhà ven đường.
Chờ Tề Minh ngừng xe, Sở Duyệt cùng Kiều Đan Đan đã chuẩn bị xong nước lẩu cùng nguyên liệu nhúng lẩu, Kiều Đan Đan còn dùng thịt gà xé trộn cùng rau, mùi hương cay ngon khiến người ta ứa nước miếng.
Canh gà Kiều Đan Đan hầm lúc chiều được dùng để làm nước lẩu, cái lẩu hôm nay quả thực còn ngon hơn hương vị ở quán lẩu, mọi người đều ăn rất mỹ mãn.
Ăn lẩu quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, nó đã đáp ứng được kỳ vọng về việc thúc đẩy các mối quan hệ, bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện, rất nhanh đã hòa hợp hơn nhiều.
Kỳ thật ngày này ở chung, Kiều Đan Đan là dạng người gì, Tề Minh cùng An Kiệt đều có hiểu biết cơ bản, đời trước bọn họ có thể trở thành đồng đội tốt nhất, thái độ tương đối nhất trí.
Đối với chuyện Kiều Đan Đan trở thành đồng đội, hai người cứ như vậy vui vẻ tiếp nhận.
Mấy người đang ăn uống vui vẻ, bỗng nhiên Sở Duyệt hơi nhíu lông mày.
Có giáo huấn đêm qua, cho nên tùy thời cô đều phân một bộ phận tinh thần lực dò xét chung quanh, lúc này phát hiện lại có đoàn xe đi đến gần chỗ bọn họ rồi ngừng lại.
Trong chiếc xe đi đầu, một người đàn ông đầu húi cua ngồi ở ghế phụ, trên đầu có một vết sẹo dài nổi bật, hắn ta nhìn chiếc xe nhà siêu cấp đang đậu phía trước, khóe miệng nở nụ cười.
Tên béo ngồi cạnh thấy vậy liền cười, nịnh nọt hỏi:
- Đại ca, anh cười gì? Không phải nói hôm nay chúng ta sẽ lên đường suốt đêm đi tới căn cứ sao? Em tính mới hơn một giờ là tới, sao lại dừng ở chỗ này? Nơi này trước không có thôn sau không có tiệm, em không yên tâm lắm.
Người đàn ông tóc húi cua chỉ vào chiếc xe nhà, rồi hỏi mập mạp:
- Thấy không? Chiếc siêu xe RV xa hoa, có muốn không?
- A? Là xe nhà a, hắc! Em lớn đến từng này, còn chưa từng thấy qua. Bất quá, đại ca, chúng ta phải đến căn cứ, lấy xe nhà để làm gì a?
Mập mạp nhìn chiếc xe phía trước, không phải là không động tâm, bất quá hắn tương đối thực tế, cảm thấy buổi tối ở bên ngoài vẫn quá nguy hiểm, vì một chiếc xe không thực dụng thì không đáng.
Người đàn ông tóc húi cua liếc xéo tên mập một cái, tên mập này có đôi khi không có lấy một chút nhãn lực, bất quá tuy nhìn hắn có chút khờ, nhưng mỗi lần ra chủ ý vào thời khắc mấu chốt, còn rất hữu dụng, bằng không hắn ta đã không giữ lại làm lái xe cho mình.
- Mày thì biết cái gì. Chiếc xe này còn đắt tiền hơn xe sang, giá trị hơn ngàn vạn! Tuy nói người trên xe này có thể kém, nhưng vật tư trên xe không đầy đủ sao? Dê béo lớn như vậy, mày lại không muốn làm thịt?
Người đàn ông tóc húi cua dừng một chút, nhìn vào đôi mắt như phát sáng của tên mập mạp, rồi nói tiếp:
- Hơn nữa, căn cứ chúng ta tới chỉ là một căn cứ nhỏ, tao chỉ muốn đi nhìn một chút, nếu thật sự quá nhỏ, không phải là ủy khuất tao sao? Tao như thế nào cũng phải ở căn cứ lớn mới có thể mở rộng thân thủ. Đến lúc đó tiếp tục lên đường, có cái nhà xe như vậy, mới có thể thể hiện được thân phận của tao không phải sao.
Tên mập nghĩ nghĩ, gật gật đầu, đại ca bản lĩnh lớn, cũng nên lấy chiếc xe tốt hơn.
- Đại ca, anh chờ, không cần an ra tay, em đi lấy lại đây cho anh!
Tên mập nói xong, liền đẩy cửa xuống xe, muốn đi đoạt xe, tên tóc húi cua giữ chặt hắn ta lại, nói:
- Gấp cái gì? Buổi sáng ngày mai đi. Hiện tại làm ra động tĩnh lớn dẫn thứ gì tới đây thì không tốt, buổi sáng ngày mai chúng ta lại động thủ.
- Vậy chúng ta có đi chào hỏi, xem xét tình hình trong xe, xem bọn họ có bao nhiêu người hay không?
Tên mập ngồi trở lại, đưa ra kiến nghị của mình.
- Không cần, đi ngược lại rút dây động rừng, quản bọn hắn có bao nhiêu người trên xe, mày cảm thấy chúng ta không đối phó được?
- Đúng vậy! Quản hắn là ai, nhìn thấy bản lĩnh của đại ca, chắc chắc chỉ có thể xám xịt nhận thua!
Tên mập mạp nhìn sắc mặt người đàn ông tóc húi cua, thấy hắn ta cười, mới quay đầu nhẹ nhàng thở ra.
Người đàn ông tóc húi cua khẽ mỉm cười, hạ chỗ ngồi xuống, hai tay gác ra sau đầu, nhìn xe nhà, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết.