Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 126 - Chương 126 - Đâm Qua

Chương 126 - Đâm qua
Chương 126 - Đâm qua

Mạt thế đối người khác có thể nói là một thảm họa tàn khốc, nhưng với hắn ta mà nói lại là một cơ hội mới trong đời.

Hắn ta vốn là tội phạm trộm cắp tái phạm nhiều lần, bị cảnh sát truy nã, mỗi ngày đều phải sống trong trốn chui trốn lủi, hắn ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ không thể thay đổi được gì.

Vào đêm trước khi tang thi bùng nổ, hắn ta lẻn vào nhà một người khá giả, sáng hôm sau tỉnh lại, thiếu chút nữa đã bị cắn chết bởi nữ chủ nhà biến thành tang thi.

Hắn ta vốn là người liều mạng, cũng coi như có chút bản lĩnh, dùng hết toàn lực cuối cùng mới giết chết nữ tang thi kia, bất quá chính hắn ta cũng bị cào vài vết.

Lúc đó chưa kịp biết rõ tình hình bên ngoài, hắn đã bắt đầu phát sốt hôn mê, còn cho rằng mình chết chắc rồi, không nghĩ tới lúc tỉnh lại chẳng những không chết, ngược lại có siêu năng lực khống chế đất.

Sau đó hắn đi ra ngoài, những người hắn ta gặp được đều là người thường, nhìn thấy hắn sử dụng siêu năng lực thì đều coi hắn ta là thần, hắn ta dần dần tự đại lên, cảm thấy mình là thiên chi kiêu tử được trời cao lựa chọn.

Thế giới này, về sau sẽ do hắn định đoạt!

Sở Duyệt ở trong xe thấy đám người trong đoàn xe kia tạm thời không tính toán động thủ, cũng không để ý đến bọn họ, tiếp tục ăn tiếp tục ăn món khoai tây dẻo thơm mà Kiều Đan Đan nấu cho cô.

Tính ra nếu dùng tinh thần lực có thể thần không biết quỷ không hay mà giải quyết đám người đang đánh chủ ý lên đầu bọn họ kia, nhưng cô sợ bị Kiều Đan Đan nhìn ra.

Nếu Kiều Đan Đan biết Kiều Thi Thi là do cô giết chết, chỉ sợ sẽ hận chết cô đi.

Cho nên, chỉ có thể nhịn một chút.

Bất quá cô có chút tò mò, người này lấy đâu ra tự tin chắc chắn có thể đánh thắng được bọn họ như vậy? Lão đại của hắn ta rốt cuộc có bản lĩnh gì?

Cơm nước xong, Sở Duyệt nói tình huống mấy chiếc xe phía sau cho ba người, Tề Minh “cạch” một cái, liền đứng lên, lôi kéo An Kiệt định đi ra ngoài,

- Cư nhiên dám đánh chủ ý lên đầu chúng ta, hắn ăn mật báo rồi sao! An Kiệt, đi, hai chúng ta đi đập bẹp mấy con bê này.

- Lão Tề, đợi đã!!

Sở Duyệt vội vàng gọi hắn lại,

- Đoàn xe của bọn họ có bốn chiếc xe, có mười tám người, em thấy kẻ đứng đầu kia bộ dạng nắm chắc, có thể có chút bản lĩnh, nói không chừng bọn họ có súng. Nếu lúc này anh đánh qua, có thể bảo đảm mười mấy người này không tạo tiếng động sao? Vạn nhất động đến súng, hấp dẫn đám tang thi chung quanh hoặc là động vật biến dị tới thì phải làm sao?

Tề Minh nghe Sở Duyệt nói xong, cũng bình tĩnh lại, cúi đầu sờ sờ cái mũi.

Từ khi dị năng của hắn thăng cấp, hắn đúng là có chút phiêu, thiếu chút nữa đã đánh mất sự thận trọng cơ bản.

Sở Duyệt nói đúng, nếu những người này khó đối phó, hai bên đánh lên nháo ra động tĩnh lớn, rất có khả năng chuyện đêm qua sẽ lập lại.

Thấy Tề Minh đứng lại, Sở Duyệt nói tiếp:

- Bọn họ cũng đang cố kỵ cái này mới không dám động thủ, đêm nay chúng ta cẩn thận một chút, chờ buổi sáng ngày mai lại thu thập bọn họ.

Đêm nay bên ngoài có người như hổ rình mồi nhìn chằm chằm bọn họ, cho nên bốn người thương nghị đêm nay hai người một tổ thay phiên gác đêm, Sở Duyệt cùng Kiều Đan Đan thủ nửa đêm trước, Tề Minh cùng An Kiệt thủ nửa đêm về sáng.

Sở Duyệt cùng Kiều Đan Đan bò lên trên cửa sổ mái, hai người khoác một cái chăn rồi ngồi trên đỉnh xe.

Ánh mắt Sở Duyệt xuyên qua màn đêm nhìn về phía đoàn xe kia mà không hề trở ngại.

Đoàn xe cũng có hai người đàn ông đang gác đêm, bọn họ dựa vào trên xe, nhẹ giọng nói chuyện với nhau, một người đàn ông mặt đầy khó chịu nói:

- Mẹ nó, cư nhiên vứt bỏ toàn bộ phụ nữ, giữ lại hai người không tồi a! Cũng không phải không có chỗ ngồi! Chính hắn đều đã hưởng qua, lão tử còn chưa được mấy cái đâu.

- Giữ lại hai người thì thế nào, có thể đến lượt chúng ta sao? Vứt bỏ đám phụ nữ thì sao, chỉ cần trong tay chúng ta có vật tư, tới căn cứ rồi, có rất nhiều phụ nữ vội vàng tìm tới, đến lúc đó còn sợ không có phụ nữ?

Một người đàn ông khác lười nhác trả lời, bọn họ đều là người mà tên tóc húi cua mời chào mời mấy ngày này, mấy ngày trước vẫn luôn ngốc trong khu biệt thự ngoài thành.

Khu biệt thự có tường vây, tang thi cũng được bọn họ dọn sạch không sai biệt lắm, sau đó lại tìm chung quanh được không ít vật tư, có đồ ăn có đồ uống có phụ nữ, mấy ngày đầu cuộc sống của bọn họ rất dễ chịu.

Nhưng bắt đầu từ hai ngày trước, tang thi trở nên khác lạ, chạy nhanh hơn, nhảy cao hơn, thậm chí còn trèo tường tiến vào khu biệt thự!

Một số quái vật kỳ lạ cũng chạy từ ngọn núi phía sau biệt thự ra, vì vậy mà bọn họ đã tổn thấy mấy người trong hai ngày này.

Mọi người đều biết khu biệt thự không còn an toàn, người đàn ông tóc húi cua liền tổ chức mọi người đi tới căn cứ.

Trước đó bọn họ cũng biết gầy đây có một căn cứ người sống sót, nhưng khi đó cuộc sống của bọn họ thật sự quá dễ chịu, sao có thể nguyện ý đi căn cứ bị người khác quản lý. Nhưng trận tập kích của một con quái thú tối qua, bọn họ cũng bất chấp mọi thứ, thu thập đồ vật, nhanh chóng đi tới căn cứ.

Vì để mang thêm nhiều vật tư, người đàn ông tóc húi đã ném tất cả phụ nữ ở khu biệt thự.

- Nói cũng đúng, lấy bản lĩnh của lão đại, chúng ta đến căn cứ, còn không phải là cơm ngon rượu say sao! Ai, Anh nói này chiếc xe lớn như vậy, hẳn là rất đáng giá đi, trên xe của loại kẻ có tiền này có thể có phụ nữ hay không?

Người đàn ông quay đầu nhìn về phía xe nhà trước mặt, cười đê tiện hỏi đồng bạn.

Đồng bạn của hắn ta cũng nhìn về phía xe nhà, trong bóng đêm bọn họ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng cao lớn của chiếc xe, giống như một đầu mãnh thú phủ phục ở nơi đó, làm người ta khiếp sợ.

- Tiểu tử, muốn phụ nữ như vậy sao! Bất quá cậu nói, người trên xe kia có phải cũng rất lợi hại hay không, bằng không sao có thể dám lái chiếc xe khoa trương như vậy trên đường?

Đồng bạn có chút lo lắng hỏi.

- Cho dù lợi hại, có thể lợi hại hơn lão đại của chúng ta sao? Lão đại của chúng ta có siêu năng lực, đám người cầm súng trong siêu thị hồng tinh kia, không phải đều bị lão đại thu thập sao, hiện tại chúng ta không chỉ có đại ca, còn có súng, còn sợ cái gì nữa? Anh không cần lo lắng!

Siêu năng lực?

Sở Duyệt nhàn rỗi không có việc gì làm, đang ngồi ở đỉnh xe nghe lén bọn họ nói chuyện, vừa nghe thấy vậy liền nhướng mày, xem ra nhóm người này có người thức tỉnh dị năng, cũng không biết là dị năng hệ gì, cấp bao nhiêu.

Cô có chút chờ mong a.

Sau nửa đêm, những người trong đoàn xe phía sau bắt đầu hành động.

Chiếc xe ở cuối hàng lặng lẽ lái ra ngoài, dừng lại phía trước, chặn ngay trước chiếc RV.

Tề Minh cùng An Kiệt đang gác đêm trên nóc xe, thấy vậy liền nhìn nhau, không lên tiếng, bọn họ cho rằng chiếc xe con này có thể ngăn RV sao?

Tờ mờ sáng hôm sau, Sở Duyệt cùng Kiều Đan Đan thức dậy, An Kiệt chỉ cho hai người thấy chiếc xe nhỏ dừng trước xe của bọn họ.

Sở Duyệt “Hừ” một tiếng, nói với Tề Minh:

- Lão Tề, đâm qua! Để cho bọn họ mở mang kiến thức, cho họ thấy thực lực chiếc xe này của chúng ta.

- Tới luôn!!

Lão Tề đáp một tiếng, ngồi vào trên ghế điều khiển, khởi động xe, giẫm chân ga, nhà xe lao đi thật nhanh, trong nháy mắt đã hất chiếc xe nhỏ ra khỏi đường.

- Tiểu tử, bản thân được mấy lạng cũng không biết? Dám ngăn cản trước mặt kẻ chinh phục, lần này cho bọn họ biết mày lợi hại cỡ nào đi!

Tề Minh nhìn kia chiếc xe con bị đâm bay, chút buồn bực cả đêm cũng tan chút, cái quỷ gì, dám vung đuôi sói trước mặt a.

- Lão Tề cẩn thận!

An Kiệt cùng Kiều Đan Đan ở phía sau đồng thời hét lớn.

Tề Minh vội vàng quay đầu nhìn, tức khắc bị dọa một thân mồ hôi lạnh.

Bình Luận (0)
Comment