Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 134 - Chương 134 - Đưa Tới Cửa

Chương 134 - Đưa tới cửa
Chương 134 - Đưa tới cửa

Sở Duyệt chờ Tề Minh điều khiển xe tới chỗ tên mập kia biến mất, cô liền xuống xe nhìn nhìn, lười dùng tinh thần lực tìm, cô giơ tay trực tiếp thả ra một loạt rắn điện nhỏ.

Rắn điện “Bùm bùm” len lỏi lung tung trên khu đất trống, nơi nó đi qua đều để lại từng vệt khô vàng.

“A!”

Theo tiếng hét thảm, tên mập ở xuất hiện ở nơi cách vị trí hắn ta biến mất hơn 3 mét, tóc đều bị điện đốt trụi, cả người run rẩy, ngay cả xin tha cũng không nói nên lời.

Sở Duyệt dùng dao chặt xương, cho hắn ta một cái chết thống khoái, tuy bộ dạng hắn cũng không sống được lâu nữa, nhưng bổ thêm cho hắn một đao cũng không thừa.

Diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không gió xuân thổi lại nảy mầm, huống chi là người đã cướp của bọn họ tận hai lần.

Trong công trường bỏ hoang, hai người đàn ông mới trốn thoát đang nói lại những chuyện đáng sợ bọn hắn vừa trải qua với tên mặt sẹo.

- Sẹo ca, anh không biết, mẹ nó quả thực quá tà môn! Lão đại cứ như vậy vô thanh vô tức mà chết, người khôn khéo như mắt kính, cũng mắc mưu! Hai chúng em liều mạng chạy đường vòng mấy vòng mới bỏ lại được đám người đó mà chạy về, quá mẹ nó dọa người!

- Đánh cái rắm! Lỗ ca mang theo nhiều người như vậy, đối phương chỉ có vài người, còn là thần không biết quỷ không hay mà giết người, mẹ nó, mày cảm thấy tao sẽ tin?

Tên mặt sẹo nắm cổ áo một người, gương mặt âm trầm, trong mắt đều là lửa giận, hung tợn nhìn chằm chằm hắn ta.

- Sẹo ca! Thật…… Thật sự! Em…… bọn em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra!

Người đàn ông bị nắm cổ áo nhìn tên mặt sẹo, thấy bộ dạng này của hắn, sợ tên mặt sẹo phát hỏa lên người hắn ta.

- Lão tử không tin! Hỏa Hầu, mang theo vài người, chúng ta đi xem, cho dù liều cái mạng này, cũng phải báo thù cho Lỗ ca.

Tên mặt sẹo nói xong, liền dẫn người đi ra ngoài, một người đàn ông mặc áo da vội vàng kéo hắn, khuyên nhủ:

- Sẹo ca, đừng xúc động a! Lỗ ca đã không còn, anh cũng không thể xảy ra chuyện a!

- Mày, mẹ nó mau buông ra, lão tử phải đi trả thù cho Lỗ ca.

Tên mặt sẹo giãy giụa hô to, nhưng dưới chân lại không hề động.

Hắn không ngốc, biết rõ đối phương lợi hại như vậy, người Lỗ lão đại mang đi toàn là cao thủ, liền bị những người kia giải quyết hết, hắn trốn không kịp, sao có thể tự đưa tới cửa.

Bất quá vẫn phải làm dáng một chút, Lỗ ca cùng tên mắt kính đều đã chết, đương nhiên nên đến phiên hắn đảm đương vị trí lão đại này, nếu hắn ta không tỏ ra chút tức giận cùng đau lòng, làm sao đám người này có thể thuận lý thành chương, coi hắn là lão đại?

Mọi người đều lôi kéo tên mặt sẹo, khuyên hắn, ai dám đi theo hắn đi ra ngoài nha?

Liền lỗ ca mang như vậy nhiều dị năng giả cũng chưa mệnh, bọn họ đi còn có thể tồn tại trở về?

Lúc bọn chúng còn đang ở nơi đó lôi lôi kéo kéo, cánh cửa gỗ đơn sơ đột nhiên “Rầm” một tiếng đổ xuống mặt đất, bốn người từ bên ngoài xông vào, một người đàn ông cười lạnh nói:

- Không cần phiền toái như vậy, chúng tôi tự tới.

Đám người kia sửng sốt một chút, không hiểu đang xảy ra chuyện gì, vì sao mấy người này lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ đây.

Thực ra hai tên trốn thoát được kia cũng chưa nhìn thấy bộ dáng mấy người Sở Duyệt, lúc này nhìn thấy bọn họ xuất hiện ở đây, nhất thời đều không kịp phản ứng lại.

Dù sao tên mặt sẹo lăn lộn hơn hai năm trong giang hồ, rất nhanh đã phản ứng lại, biết đây là đám người giết Lỗ lão đại kia, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Bọn chúng ở trong công trường này, thoạt nhìn nhìn bên ngoài thật sự rất hoang vu, giống như không có người ở, nhưng thực tế nơi nơi đều là bẫy rập trạm gác, cho dù là tang thi hay là người bên ngoài, căn bản đều không vào được.

Nhưng mấy người này chẳng những vào được, còn đi vào một cách yên lặng không một tiếng động, người đứng gác bên ngoài lại cứ như người chết, không phát ra một tiếng động nào.

Sao có thể?

Tình hình trước mắt không cho phép hắn ta nghĩ nhiều, những người này đã đánh vào đến đây, hắn ta còn vừa tỏ vẻ quyết tâm phải báo thù cho lão đại, lúc này đành phải căng da đầu lên.

Tên mặt sẹo dị cũng là năng giả, còn là dị năng hệ băng tương đối lợi hại, bất quá hắn luôn luôn luyến tiếc dị năng của mình, khi đi ra ngoài lục soát vật tư luôn núp ở phía sau, có thể không cần tự mình động thủ liền tận lực không động thủ.

Nhưng hắn ta không biết dị năng phải dùng nhiều, nghiền ngẫm mới có thể tiến bộ, hắn ta không dùng dị năng, cho nên chẳng có tiến bộ gì.

- Anh em! Cầm vũ khí lên! Đám người này giết Lỗ lão đại không đủ, còn nghĩ muốn chiếm nhà chúng ta! Hôm nay nếu không giết bọn họ, người chết chính là chúng ta! Đều lên cho tao!

Người trong đại sảnh cũng kịp phản ứng lại, bắt đầu cầm vũ khí.

Đúng rồi! Mấy người này, trừ đám người đã giết Lỗ lão đại ra thì có thể là ai?

Nhìn bọn họ chỉ có bốn người, còn có hai cô gái nũng nịu, mà bọn chúng có hơn hai mươi người, chẳng lẽ còn đánh không lại bọn họ?

Mà bốn người vừa vào cửa đúng là mấy người Sở Duyệt, khi ở ngoài, Sở Duyệt đã thăm dò tình hình trong tòa nhà này, trước khi tiến vào bên trong, còn phân nhiệm vụ rõ ràng.

Tề Minh cùng An Kiệt phụ trách chính diện, lúc này tiến vào vừa lúc gặp phải tên mặt sẹo đang điên cuồng hét lên và đám đàn em phía sau.

Tề Minh lật tay, một hàng gai đất dày đặc bắn về phía đối diện, chỉ thẳng vào chỗ yếu của đối phương.

Đám người tên mặt sẹo bên này mới vừa móc được khẩu súng ra, thậm chí có tên tự tin bản thân đang ở trong hang ổ, căn bản không mang súng theo, đang muốn chạy đi lấy, đã bị gai đất thình lình đâm tới, đóng đinh cả người vào mặt đất.

Tên mặt sẹo nhìn thấy bốn người lặng yên không một tiếng động xông vào đây, liền hiểu rõ mấy người này không đơn giản, lúc hắn ta gọi bọn đàn em, thì bàn tay cũng đã lấy khẩu súng ra.

Chỉ là hắn ta còn chưa kịp nổ súng, gai đất của Tề Minh đã bay tới trước mặt rồi, hắn ta vội vàng ngồi xổm xuống lộn một vòng trên mặt đất, né tránh công kích của gai đất, nương theo đà lăn, khẩu súng tiểu liên trong tay nhằm về phía Tề Minh và An Kiệt và nổ súng.

Nhưng khẩu súng tiểu liên ngày thường hắn dùng thuận tay nhất, lúc này đột nhiên lại như người câm, một viên đạn cũng không thể nhảy ra cho hắn ta.

Tên mặt sẹo đột nhiên cảm thấy kỳ quái, hắn không hoài nghi súng bị kẹt đạn, hơn nữa bản thân hắn hiểu rõ súng của mình nhất, cho nên chỉ có một khả năng, mấy người này thật sự tà môn!

Không đợi hắn ta suy nghĩ cẩn thận, một con dao nhỏ bay tới cắt cổ người đàn ông bên cạnh đang bóp cò súng nhắm về phía Tề Minh, rồi bay về phía hắn ta.

Dưới tình thế cấp bách, tên mặt sẹo vội huy động dị năng, ngưng tụ một mặt băng kính chắn trước mặt mình, sau đó nhanh chóng lăn đến cạnh tường.

Băng kính ở trước mặt con dao nhỏ yếu ớt bất kham, cơ hồ trong nháy mắt bị dao nhỏ chạm vào liền rách nát, tốc độ con dao không hề giảm, lại xoay tròn vòng tiếp theo, đi thu hoạch một mạng người.

Tên mặt sẹo run bần bật trốn trong góc tường, hắn thật sự đã bị dọa sợ, này mẹ nó còn là người sao, quả thực còn siêu nhân hơn siêu nhân, trách không được Lỗ ca mang theo nhiều cao thủ như vậy mà vẫn bị giết chết.

Hắn nhìn nhìn đám người chung quanh từng người một ngã xuống, hoặc bị gai đất đâm chết, hoặc bị dao cắt cổ, chỉ vài phút đã đã chết mười mấy người!

Bất quá hắn cũng chú ý tới một chuyện, mặc kệ là gai đất hay là dao nhỏ, đều là do hai người đàn ông phía trước thả ra, hai cô gái kia vẫn luôn núp ở phía sau, căn bản không ra tay.

Bình Luận (0)
Comment