Sở Duyệt cùng Kiều Đan Đan cũng rất buồn bực, vốn dĩ đã nói tốt, hai người sẽ phụ trách hai bên, kết quả vào cửa, Tề Minh cùng An Kiệt đánh giết đến điên rồi, hoàn toàn không cho hai người có cơ hội động thủ.
Sở Duyệt cũng không thèm để ý, cô dùng tinh thần lực quan sát toà nhà, không động thủ càng tốt, miễn cho phân tán lực chú ý.
Kiều Đan Đan thì tương đối buồn rầu, vốn cô đã cảm thấy bản thân gia nhập đội muộn, năng lực lại là kém cỏi nhất, vì vậy cô phải cố gắng nhiều hơn. Nhưng từ lúc bắt đầu đến bây giờ, mấy người bọn họ vẫn luôn bảo vệ cô, lúc có nguy hiểm đều che cô ở phía sau, cái này làm cho cô vừa cảm kích vừa bất đắc dĩ.
Nếu không thể làm chủ lực thì chỉ có thể đóng vai trò đánh phụ trợ một bên, Kiều Đan Đan tập trung sự chú ý vào các góc đại sảnh, tìm kiếm người đang ẩn nấp và chuẩn bị tấn công.
Khi ánh mắt của cô ấy đảo qua góc tường bên này, vừa lúc đụng tới ánh mắt tên mặt sẹo.
Ánh mắt tên mặt sẹo co rụt, giơ tay ngưng tụ hai thanh băng trùy phóng phía Kiều Đan Đan.
Hai cô gái này khẳng định là người trong lòng của hai người đàn ông kia, nếu không sao có thể đi đâu cũng mang theo..
Làm hai người bị thương, hai người đàn ông kia cho dù không loạn đầu trận tuyến, chí ít cũng sẽ phân tâm, hắn ta có thể nhân cơ hội này chạy trốn!
Băng trùy mang theo vài tia hàn ý bắn thẳng tới chỗ Kiều Đan Đan, tên mặt sẹo cũng không nghĩ lấy mạng Kiều Đan Đan ngay, thứ nhất, gần đây hắn luyện tập ít, đánh cũng không chuẩn như vậy, thứ hai hắn cũng sợ giết chết người, hắn chạy không thoát.
Gắt gao mà nhìn chằm chằm băng trùy, hắn muốn đợi mấy người kia rối loạn trước, liền nắm lấy cơ hội chạy trốn.
Mắt thấy băng trùy liền sắp đâm trúng Kiều Đan Đan, thì cô nâng tay lên, một hỏa xà từ đầu ngón tay vụt ra, nháy mắt hỏa xà bao bọc lấy băng trùy, chỉ vài giây, băng trùy thế tới rào rạt kia chỉ thừa vài giọt nước.
Tên mặt sẹo còn không kịp kinh ngạc, một hỏa cầu đã rơi xuống trên người hắn, toàn thân lập tức bốc cháy, la hét lăn lộn trong đại sảnh, còn vô ý đốt cháy một người khác.
An Kiệt một đao giải quyết tên mặt sẹo đang quay cuồng trên mặt đất, không để hắn tiếp tục lăn, nếu lăn nữa, toàn bộ đại sảnh sẽ biến thành biển lửa.
Người trong đại sảnh đều đã bị giải quyết, Tề Minh dùng đất dập tắt lửa, bọn họ bắt đầu công việc hằng ngày - sờ thi thể, nhưng lần này không thể cẩn thận lục soát, chỉ có thể nhặt súng đạn rơi vãi.
Ở cuối sảnh có một căn phòng khóa hờ, bên trong có đủ loại vũ khí, còn có mấy hộp đạn và một ít súng, nhìn giống như một kho vũ khí.
Trên lầu có người nghe được động tĩnh phía dưới, liền chạy ra tới, nhìn thấy tình huống dưới lầu lại chạy nhanh lùi về.
Nhóm người này, đại bộ phận đều là sau mạt thế mới đi theo Lỗ ca đầu trọc lăn lộn, cũng không phải kiểu người giảng nghĩa khí gì, khi gặp phải chuyện không thể làm được, điều đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là bỏ chạy.
Sở Duyệt sử dụng tinh thần lực đuổi theo, yên lặng không tiếng động xử lý bọn họ.
Tòa nhà bỏ hoang này ban đầu được xây dựng theo mô hình khách sạn, ngoại trừ tầng một và tầng hai, trên lầu tất cả đều là từng gian phòng nhỏ độc lập, hiện được dùng để làm phòng ngủ, cửa sổ được đóng bằng ván gỗ, bên trong có giường, có bàn ghế, trừ việc không có cửa ra thì cơ sở vật chất khá đầy đủ.
Trên lầu, cơ bản trong phòng không có đàn ông, chỉ có vài người phụ nữ ăn mặc hở hang nằm bên trong giống như đã chết.
Trong một căn phòng lớn ở cuối tầng hai, một nhóm phụ nữ đang âm thầm nấu ăn.
Hai người đàn ông cầm một thanh thép trên tay, đi vòng quanh những người phụ nữ, nhìn họ nấu ăn.
Bọn họ thỉnh thoảng sờ sờ cái này, vỗ vỗ cái kia, tùy ý trêu đùa, nói những lời khó nghe, thậm chí còn bàn luận xem da thịt của phụ nữ ngày hôm qua mềm hơn hay da thịt của đàn ông ngày hôm kia săn chắc hơn!
Mấy người phụ nữ không dám phản kháng, cẩn thận tiếp tục làm công việc trong tay, chỉ sợ lát nữa bản thân sẽ thành thịt trên bàn.
Sở Duyệt híp mắt, mạt thế phụ nữ thường không có năng lực tự bảo vệ mình, bị đoàn đội tên đầu trọc túm được, cơ bản đều bị bắt về, trở thành đồ chơi của bọn họ.
Nhưng ở nơi này còn hung tàn hơn, sau khi chứng kiến cảnh những người không nghe lời bị tra tấn dã man đến chết, bọn họ sẽ bị cưỡng ép ăn thịt người, những người phụ nữ này đều bị dọa sợ hãi, không còn sức chống cự, chỉ còn biết dè chừng và dựa vào những người đàn ông này mà sống.
Nhưng sống trong sợ hãi kinh hồn táng đảm như vậy thì có ý nghĩa gì? Đem vận mệnh của chính mình giao cho ác ma khống chế, ngoại trừ tuyệt vọng chờ chết, còn chờ mong ác ma đạp đất thành Phật sao?
Hai người đàn ông bỗng nhiên ngã xuống trên mặt đất không báo trước, mấy người phụ nữ hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám ngừng động tác tay, chỉ có thể run rẩy tiếp tục nấu cơm, dũng khí tiến lên nhìn một cái cũng không có.
Sở Duyệt khẽ nhíu mày, không quản bọn họ, cô chỉ có thể giúp bọn họ đến đây, con đường kế tiếp, cũng chỉ có thể dựa các bọn họ tự mình đi rồi.
Cô một lòng nhớ tới đám vật tư xếp thành núi trong kho hàng a, xoay người liền dẫn ba người Tề Minh đi tới chỗ kho vật tư.
Vật tư đều được cất trữ dưới tầng hầm ngầm trong tòa nhà, cửa kho hàng không một bóng người, không biết là thủ vệ bị náo nhiệt trong đại sảnh hấp dẫn đi, hay căn bản là không có thủ vệ.
Cửa nhà kho là cửa chống trộm không biết lấy từ đâu ra, trên đó treo nửa câu đối xuân, được hàn chết, không dễ mở ra.
An Kiệt thấy Sở Duyệt đi đẩy cánh cửa kia, thì vội đi lên phía trước.
- Tiểu Duyệt, để anh đến đi.
Nói xong liền đặt tay lên trên cửa, điều động dị năng kim loại, mở chỗ bị hàn chết kia ra, dùng sức đẩy, cửa liền bị đẩy ra.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, cả bốn người đều cảm thấy mắt mình sáng lên.
Chỉ thấy ở cửa lối đi và cầu thang đi xuống tầng hầm được rải một tầng tiền mặt thật dày, thoạt nhìn giống như được trải bằng thảm màu hồng phấn.
Có vẻ như tên đầu trọc đoạt được rất nhiều tiền vào ngày đầu mạt thế, nhưng tại sao chúng lại trải đầy trên mặt đất trong nhà kho?
Là do sau đó phát hiện tiền mặt đã vô dụng, liền lấy ra rải chơi, thích làm phú hào đến nghiện?
Hiển nhiên cũng không phải, Sở Duyệt cầm một cây gậy gỗ vén tờ tiền ở cửa ra, để lộ một sợi dây mỏng nối với hàng loạt cây đinh..
Tầng thảm màu hồng phấn này đã che kín bố trí bẫy rập, hơi không chú ý một chút, sẽ trúng chiêu.
Sở Duyệt đi phía trước, từng chút từng chút kiểm tra mặt lớp tiền, một khi tìm được bẫy rập liền để Tề Minh dùng đất phá hư nó.
Đám người vòng qua hai cái hố lớn, dẫm lên tấm thảm màu hồng phấn mà đi về phía tầng hầm ngầm.
Tề Minh vừa đi vừa cảm khái:
- Phải trải bao nhiêu tiền mới dày được như vậy a! Ai nha! Cảm giác chân này, ngay cả chân anh cũng cảm giác cao cấp hơn nhiều, tê…… Loại cảm giác coi tiền tài như cặn bã này cũng thật sảng a! Trách không được những tên nhà giàu mới nổi trong phim điện ảnh đều thích rải tiền chơi như vậy.
- Có muốn em chụp cho anh tấm ảnh giữ làm kỷ niệm hay không?
Miệng thì trêu chọc Tề Minh, nhưng tinh thần lại không dám thả lỏng chút nào, Sở Duyệt cũng không nghĩ tới lại thấy nhiều tiền rải trên mặt đất như vậy, tên đầu trọc này thực sự là một người tận dụng mọi thứ.
Lúc này mới mạt thế không lâu, tiền vẫn có lực hấp dẫn đối với số mọi người, nhiều tiền rơi trên mặt đất như vậy, lực chú ý của bọn họ khẳng định đều sẽ đặt trên những đồng tiền này, sao còn có thể nghĩ phía dưới tiền mặt là bẫy rập.
Một đường đi xuống, dấu chân bẩn hề hề in lên mặt tấm thảm bằng tiền, rất rõ ràng, xem ra ngày thường đám người đầu trọc không vận chuyển vật tư bằng lối này, hẳn là còn có còn đường xuất nhập khác.
Cái bẫy rập này hẳn là tên đầu trọc chuẩn bị cho đám người tiến vào trộm vật tư từ cửa bên này, đề phòng rất chặt chẽ a.