- Hồng Vũ!
Giang Nghệ gọi người phụ nữ tóc đỏ lại.
- Bọn họ đều là một đám mọt sách, cô tức giận với bọn họ làm gì?
Hắn ta đẩy đẩy mắt kính, làm người giảng hòa, trước tiên phải vuốt lông trấn an người phụ nữ tóc đỏ, sau đó mới cười đối những người khác nói:
- Các vị cũng biết, lần này chúng ta ra ngoài, không bao giờ có thể quay lại. Nếu mọi người đã đi theo tôi, tôi cũng tuyệt đối không bạc đãi mọi người, thứ mọi người muốn, chắc chắn sẽ có được. Nhưng xin hãy nhớ một điều, bây giờ chúng ta là một đội, bất kỳ thời điểm nào, chúng ta cũng phải cùng tiến cùng lùi.
Giang Nghệ nói xong, liền lộ ra nụ cười lạnh như băng:
- Hơn nữa, hiện tại số 1 đã trong tay chúng ta, khó khăn lắm mới mang ra được, các vị muốn từ bỏ mọi nỗ lực trước đây của mình sao?
Mọi người nghe lời này xong, đều trầm mặc, nhưng trên mặt đều có chút phức tạp.
Mặc dù trước đây số 1 đó thực sự rất lợi hại, nhưng bây giờ hắn đã rơi vào hôn mê ở đó, ai biết khi nào hắn ta mới thức dậy và liệu hắn có thể giúp bọn họ thực hiện được guyện vọng có được dị năng không?
Bên trong căn phòng lớn nhất của xe nhà, chứa đầy dụng cụ duy trì sự sống, có một người thiếu niên nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, gầy đến da bọc xương, người đó ngủ say, giống như chìm vào một thế giới khác.
Trên đường, tang thi càng ngày càng nhiều, đoàn xe chậm rãi tiến vào trong tang thi đàn, dần dần bị nuốt chửng bên trong.
Mấy người Sở Duyệt đứng trước cửa sổ, nhìn phần lớn tang thi trên quốc lộ đều đã đi theo đoàn xe, một số tang thi du đãng chung quanh như không tìm được phương hướng.
Họ quyết định tối nay sẽ qua đêm trong căn nhà nhỏ này.
Trong phòng khách trên lầu có một bàn trà lớn, bọn họ lau bụi trên đó, Sở Nguyệt lại thả bàn đồ ăn mà lẽ ra phải ăn từ tối qua ra.
Tề Minh cầm đũa, theo bản năng muốn gắp miếng thịt xông khói lên, nhưng đột nhiên dừng lại nửa chừng, rẽ đũa vào góc gắp miếng thịt kho tàu bên cạnh.
Hắn là bị dọa thành di chứng, cảm giác mỗi lần hắn muốn gắp thịt xông khói, đều sẽ xảy ra chuyện gì đó, vậy nên hắn dứt khoát không ăn nữa, miễn cho cuối cùng đến cơm cũng không ăn được.
Quả nhiên, chỉ cần hắn không gắp thịt xuống khói, thì sẽ không có việc gì xảy ra, bữa tối này cuối cùng cũng có thể thuận lợi kết thúc ở ngôi nhà nhỏ này..
Buổi tối bọn họ liền ngủ ở trên lầu, đoàn xe kia đã dẫn dụ phần lớn tang thi đi rồi, đêm nay tự nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi bọn họ quay trở lại quốc lộ, tang thi đàn gần như đã phân tán không sai biệt lắm, chỉ còn lại có chồng chất thi thể tang thi cùng các loại bộ phận cơ thể trên quốc lộ.
Nghĩ đến những tinh hạch trong đầu đám tang thi, Sở Nguyệt có chút mắt thèm, nhưng cô không có thời gian để đào chúng, liền dứt khoát vừa đi vừa ném thi thể tang thi vào không gian, sau đó lại ném thi thể từ không gian ra ngoài, cuối cùng trong không gian cũng chỉ thừa một đống tinh hạch màu trắng sáng lấp lánh.
Sở Duyệt thả xe nhà ra, mấy người lên xe, chiếc xe nhà nghiền qua dấu vết đoàn xe tối qua lưu lại, tiếp tục lên đường đi về phía trước, nghĩ hôm nay có thể tiến vào địa phận tỉnh Tứ Xuyên, mọi người đều có chút kích động.
Trên đường quốc lộ đều là thi thể tang thi, dần dần thi thể ngày càng ít đi, thậm chí bắt đầu thấy được vệt máu tươi đã khô cạn.
Sở Nguyệt hơi nhướng mày, cô vẫn luôn quan sát tình hình dọc theo đường đi, đêm qua nhiều tang thi như vậy, cuối cùng Giang Nghệ sẽ xử lý ở đâu?
Thật sự hy vọng đời này hắn sẽ thua ngay trên con đường này, mặc dù đêm qua có chút đáng tiếc không giết được hắn, nhưng chỉ cần hắn chết, kết quả chính là tốt.
Không biết đời trước Giang Nghệ có đi chuyến này hay không, nếu có thì thật đáng tiếc, chứng tỏ lần này hắn ta có thể bình an vượt qua.
Dấu vết đoàn xe thay đổi khi đến ngã rẽ của một thị trấn, ở đó có rất nhiều thi thể tang thi, còn có rất nhiều vết bánh xe, xem ra bọn họ có người tiếp ứng.
Cái tên biến thái đáng chết kia hẳn là còn sống!
Nhìn phương hướng, tên biến thái đáng chết kia hẳn là đang đi đến căn cứ an toàn, quả nhiên, sau đó hắn mới đi căn cứ Ánh Dương.
Sở Duyệt nghiến răng nghiến lợi thở dài, quên đi, về nhà tìm bố mẹ theo kế hoạch ban đầu quan trọng hơn, sau này sẽ tìm hắn ta để tính sổ, dù sao cũng không còn xa nữa.
Vào giữa trưa, chỉ thấy hai bên đường đều là núi cao, con đường trở ngoằn ngoèo, thường xuyên gặp những khúc cua gấp
Tới buổi chiều, trên đường càng ngày càng nhiều gặp được xe, tất cả đều là nghe được tin tức xong chạy đến căn cứ Ánh Dương.
Sau khi đi qua căn cứ Ánh Dương, sắc trời còn sớm, bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước hơn hai giờ, thẳng đến khi trời tối hẳn, Tề Minh mới bất đắc dĩ dừng xe ở lưng chừng núi.
Nếu có thể, hắn thật sự rất muốn lái xe về Tứ Xuyên ngay trong đêm.
Hai bên đường đều là cây cối cao to, trên sườn núi đen như mực, chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, nhưng bốn người đều nhịn không được có chút hưng phấn.
Ngày mai! Ngày mai bọn họ có thể về đến nhà rồi!
Sở Nguyệt kìm nén trái tim hưng phấn của mình, thả tinh thần lực đi tìm kiếm bốn phía, càng về gần đến nhà, cô càng không thể bất cẩn, kiếp trước bọn họ vì vậy, mới bị người chui chỗ trống.
Bất quá bắt đầu từ lúc chiều nay khi đi qua căn cứ Ánh Dương, cô đã có chút hưng phấn không kìm nén được.
Cô biết hiện giờ mình có chút nóng nảy, nhưng cô không thể nhịn được.
Ba mẹ a, cuối cùng con cũng tiến về gần hai người được một bước!
Ba mẹ, ngày mai Duyệt Duyệt sẽ trở về, hai người nhất định phải ở trong nhà chờ con a!
Ăn cơm chiều xong, Sở Duyệt leo lên nóc xe qua cửa sổ, nhìn núi non trùng điệp mà hít một hơi thật sâu, hương vị quê nhà quả thực rất khác.
Kiều Đan Đan nhìn bộ dáng Sở Duyệt, nhịn không được cười nói:
- Vui vẻ như vậy?
Sở Nguyệt nhịn không được mà nhếch khóe miệng:
- n! Vui vẻ!
Kiều Đan Đan cũng cười cười theo, một lát sau, lại ngẩng đầu, cô đơn nhìn về phía dãy núi chìm trong bóng đêm phía xa, nếu Thi Thi còn sống, hẳn cũng sẽ rất vui vẻ đi!
- Không biết bây giờ bọn họ thế nào? Tiểu duyệt, em cảm thấy bọn họ sẽ ở nhà chờ chúng ta về sao?
Kiều Đan Đan nhìn sơn ảnh trước mặt, nhẹ nhàng hỏi.
Cô là người suy nghĩ mọi chuyện một cách toàn diện, không giống như người chỉ nghĩ đến một mặt lạc quan như Sở Duyệt, cô không chỉ nghĩ đến mặt tốt mà còn nghĩ đến cả những mặt xấu.
- Sẽ, nhất định sẽ!
Sở Duyệt quay đầu nhìn Kiều Đan Đan, dùng ánh mắt kiên định trả lời.
Đây là tín niệm mà cả hai đời cô vẫn luôn kiên trì, nếu không phải có cái tín niệm này chống đỡ, có lẽ đời trước cô đã sớm chết trong đàn tang thi.
- n! Nhất định sẽ!
Hốc mắt Kiều Đan Đan hơi ướt, mỉm cười, nặng nề gật đầu.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng phải tìm được người yêu của mình, cho dù khi quay về có nhìn thấy là một tang thi đi nữa, thì cô cũng phải tận mắt nhìn thấy!
Gió trong núi rừng thổi “vù vù”, trong tiếng gió đó đột nhiên có một âm thanh kỳ lạ lọt vào tai Sở Nguyệt.
Sở Duyệt lập tức cảnh giác, huy động tinh thần lực tìm kiếm phương hướng âm thanh phát ra.
Sau khi tìm kiếm hết trong núi, cuối cùng Sở Nguyệt cũng tìm thấy thứ phát ra âm thanh đó dưới chân núi.
Sở Nguyệt không cần nhìn chính diện, chỉ cần nhìn phía sau giống như bình xăng siêu lớn là có thể nhận ra nó là gì.