Khi bóng dáng to lớn kia quay lại, Sở Nguyệt không khỏi có chút sửng sốt, con gấu trúc này, quầng thâm không khỏi quá nặng đi a!
Gấu trúc khác đều là quầng đen chung quanh mắt, còn gã khổng lồ này có một nửa khuôn mặt là màu đen! Nối liền với đôi tai màu đen phía trên, trông giống như đang đội một chiếc mũ của Batman.
Chẳng lẽ gấu trúc biến dị đều thành thế này?
Con gấu trúc khổng lồ này lớn hơn gấu trúc bình thường vài lần, nó chậm rì rì đi qua rừng rậm, nhìn phương hướng, hắn là đi về phía bọn họ.
Sở Duyệt đoán, những động vật biến dị này hẳn là tương đối thích ăn thịt nhân loại, đặc biệt là dị năng giả.
Hoặc là, chúng nó cũng thích ăn thịt động vật biến dị động vật.
Bởi vì nhìn chung quanh, ngoài con gấu trúc biến dị này ra, Sở Duyệt không nhìn thấy một loài động vật biến dị nào khác.
Lần trước gặp phải cự xà cũng vậy, chung quanh nó không có lấy một con vật dáng vẻ to lớn nào.
Gấu trúc đi về phía bên này, xem ra là ngửi được mùi hương của bọn họ, nó tới ăn điểm tâm mỹ vị.
Là người gốc Tứ Xuyên, Sở Duyệt có khát vọng bảo vệ gấu trúc mãnh liệt từ trong xương cốt, mặc dù sinh vật này rõ ràng mạnh hơn con người gấp mấy chục lần.
Cho dù nó đã biến dị thành như vậy, nhưng ở một khắc nhìn thấy nó, cô cư nhiên còn do dự, cảm thấy không nên giết nó.
Nhưng cho dù trong lòng cô có thích gấu trúc đến đâu đi chăng nữa, Sở Duyệt chắc chắn sẽ không sẵn lòng để nó coi mình như món ăn nhẹ.
Gia hỏa này còn có một biệt danh là “Kẻ ăn sắt”, trong truyền thuyết nó là tọa kỵ của Xích Vưu, là mãnh thú đầu lĩnh trong các loài thú, nếu nó xuất hiện, đêm nay bọn họ chắc chắn sẽ không đánh lại nó.
Cho dù lúc này bọn họ lái xe bỏ chạy, có lẽ cũng không thể trốn khỏi nó được.
Nếu không, nghĩ cách thu nó vào trong không gian đi?
Trong lòng Sở Duyệt hơi hơi động, trái tim đập thình thịch..
Lần trước vất vả đánh rắn nửa ngày, cuối cùng còn không phải là thu vào không gian mới giải quyết được sao, hơn nữa nó còn chưa có chết a, chỉ bị thu nhỏ đi mà thôi.
Nếu cô thu gấu trúc thu vào trong không gian, nó sẽ không chết phải không a?
Chẳng phải vừa giải quyết được nguy cơ trước mắt và vừa không giết chết nó sao.
Đến lúc đó dựng cho nó một hàng rào chắn, trồng thêm măng trúc, vậy là có thể nuôi nó trong không gian.
Hắc hắc, nuôi gấu trúc, nghĩ thôi đã cảm thấy thú vị!
Nói là làm liền, gấu trúc đã tăng tốc một bước thành ba, chạy tới đây, thứ này di chuyển chậm chạp, nhưng hình thể nó to lớn, bước chân lại dài, trong chốc lát đã đi tới sườn núi.
- Đan đan, chị ở chỗ này canh chừng một lát, em xuống phía dưới nhìn xem.
Sở Duyệt nói với Kiều Đan Đan một tiếng, xoay người nhảy xuống khỏi xe nhà, chạy về phía rừng cây, xuống núi.
Kiều Đan Đan còn chưa kịp phản ứng lại, bóng dáng Sở Duyệt đã biến mất trong rừng cây tối tăm.
Đôi mắt cô ấy gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Sở Duyệt biến mất, nghĩ nghĩ, xoay người xuống khỏi nóc xe, trở lại thùng xe, hét lên gọi Tề Minh cùng An Kiệt dậy.
Vốn dĩ Tề Minh không ngủ được, nghĩ đến ngày mai là có thể về đến nhà, hắn hưng phấn lại thêm lo lắng, căn bản không ngủ được.
An Kiệt cũng trợn tròn mắt, tâm tình của hắn rất phức tạp, đã có chút chờ mong lại thập phần thấp thỏm.
Đã gần mười năm kể từ khi hắn rời quê hương. Mấy năm nay, hắn vẫn luôn muốn trở về, rồi lại không dám trở về, hắn không vướng bận người nhà, đối với hắn mà nói, những người trong gia đình đó còn đáng sợ hơn cả những người xa lạ, hắn chỉ muốn quay về gặp Sư phụ.
Sau khi sự việc đó xảy ra, chỉ có Sư phụ tin tưởng hắn, bôn ba vì hắn, cố gắng đấu tranh vì hắn.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn chạy, sư phụ hẳn là rất thất vọng về hắn đi!
Hai người thấy Kiều Đan Đan từ trên nóc xe nhảy xuống, gọi bọn hắn, còn tưởng gặp phải thứ gì tập kích, liền xoay người đứng dậy.
- Hai người dậy là được. Tiểu duyệt một mình đi vào trong rừng, con bé hắn là phát hiện ra cái gì mới chạy xuống, tôi có chút lo lắng, muốn đi tìm con bé.
Kiều Đan Đan vừa nói, vừa chạy đến cửa xe.
Tề Minh bọc quần áo, cùng An Kiệt bước ra khỏi xe, vừa đi vừa nói:
- Chúng tôi cũng đi. Nơi hoang sơn dã lĩnh này, hai cô gái các người mạo hiểm vào rừng, còn hai người đàn ông chúng tôi lại ngồi trong xe nhìn, này giống cái gì, làm gì có đạo lý như vậy.
An Kiệt trầm mặt không nói chuyện, chỉ là bước chân đi về phía trước cũng nhanh hơn, trong rừng tối đen như mực, không ai biết sẽ có nguy hiểm gì, cũng không biết một mình Sở Duyệt đi vào đó, sẽ gặp phải chuyện gì.
Với Sở Duyệt ban ngày và đêm tối không có gì khác nhau, cô có thể chạy như bay trong rừng rậm, nhưng ba người bọn họ thì không thể.
Kiều Đan Đan tạo một quả cầu lửa trong lòng bàn tay, nhưng cũng chỉ là một đoàn nho nhỏ, không khác cây đuốc nhỏ bao nhiêu, cô ấy cũng không dám phóng to.
Nương theo ánh lửa yếu ớt, ba người thử thăm dò bước từng chút một đi xuống dưới.
Sở Duyệt một đường chạy trong rừng rậm, rất nhanh đã chạy đến gần con gấu trúc khổng lồ.
Gấu trúc cũng phát hiện Sở Duyệt tìm tới, nó sung sướng “Éc” một tiếng, cong người xuống, muốn chạy đến chỗ đồ ăn nhẹ ngon lành của nó.
Chỉ là hình thể của nó quá lớn, cây cối chung quanh lại rậm rạp, mà nó chỉ một lòng chạy về phía đồ ăn đang tản ra mỹ vị, là Sở Nguyệt, hoàn toàn không chú ý tới chướng ngại vật trên đường, chỉ mới chạy được hai bước đã bị mắc kẹt giữa hai cái cây lớn.
Con gấu trúc khổng lồ vùng vẫy, hai cây đại thụ từ trên xuống dưới đều bị rung lắc dữ dội, nhưng nó vẫn không thể thoát ra được.
Sở Duyệt nhìn qua, đây không phải là cơ hội tốt trời ban sao?
Cô vội vàng vọt qua, đưa tay muốn chạm vào con gấu trúc khổng lồ đang mắc kẹt giữa hai thân cây.
Ai ngờ vào lúc này, gấu trúc lại có thể tránh thoát khỏi hai cái cây, thuận thế cắn về phía Sở Duyệt.
Sở Duyệt vặn eo để tránh khỏi cái miệng rộng của gấu trúc khổng lồ, thân thể vẫn đụng phải móng vuốt của nó.
Dù một móng vuốt này không làm cô bị thương, nhưng lại khiến cô ăn đau.
“Ngô!”
Sở Duyệt nhịn không được nghiến răng nghiến lợi hừ một tiếng, lúc móng vuốt vừa đụng tới cô, đồng thời tâm niệm vừa động, thu vào gấu trúc trong không gian.
Sau đó cả cô cũng biến mất tại chỗ.
Lúc vừa mới đi vào không gian, Sở Duyệt đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Con gấu trúc bị treo lơ lửng trên bầu trời, những đốm sáng đầy màu sắc không ngừng bay ra từ cơ thể khổng lồ của nó, hội tụ thành từng dải ánh sáng lơ lửng trên bầu trời, rồi bay về phía quả cầu ánh sáng.
Bằng mắt thường có thể thấy được thân thể khổng lồ béo tròn của nó đang nhanh chóng co lại, chỉ trong một lát sau cả người nó đã nhỏ hơn một vòng.
Hóa ra là bị hút như vậy a.
Thấy gấu trúc khổng lồ bị hút càng ngày càng nhỏ, Sở Nguyệt có chút lo lắng không biết liệu nó có thể bị hút khô hay không.
Nghĩ đến con rắn khổng lồ kia, nó lớn như vậy mà bị hút xuống chỉ còn một chút xíu như vậy, con gấu trúc khổng lồ này nhỏ hơn nó rất nhiều, thật sự không bị hút khô chứ?
Dần dần, không còn điểm sáng nào bay ra từ cơ thể con gấu trúc khổng lồ, sau đó "bẹp" một tiếng, nó rơi từ trên không trung xuống, đáp xuống thảm cỏ xanh.
Hình thể của gấu trúc hiện tại chỉ lớn hơn con gấu trúc trưởng thành bình thường một chút, quầng thâm mắt cũng đã trở lại bộ dáng bình thường.
Nó rơi xuống mặt đất, chẳng những không bị quăng ngã trên mặt đất, mà còn nảy mạnh lên, sau đó lật người lại, lắc đầu trái phải, ngơ ngác nhìn nơi nó rơi xuống.
Sở Duyệt nhìn bộ dáng ngốc manh kia của nó, nháy mắt cảm thấy bộ dáng của nó lúc này thật đáng yêu.
Trong lòng còn có tiếng hét lớn: Mau đi kiếm trúc về cho nó, nhanh lên, đừng để nó chết đói.