Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 158 - Chương 158 - Rốt Cuộc Đã Tới

Chương 158 - Rốt cuộc đã tới
Chương 158 - Rốt cuộc đã tới

Nơi gấu trúc rơi xuống có rất nhiều vật liệu chất thành đống, còn có những vật dụng nguy hiểm như bình xăng, bình dầu, sợ nó đụng vào những thứ này, Sở Duyệt liền mang nó tới khu rừng cạnh hồ bên kia.

Ra khỏi không gian, Sở Duyệt nghĩ nghĩ, quyết định về trước xe trước, lúc nãy cô chạy quá nhanh, Kiều Đan Đan khẳng định sẽ lo lắng, vì vậy cô đành phải quay về nói cho cô ấy biết trước.

Lúc này Kiều Đan Đan thật sự rất lo lắng cho cô, ba người đã đi vào rừng được một lúc, khi Sở Duyệt trở về vừa vặn nhìn thấy An Kiệt đi đầu sắp bước chân vào một cái hố lớn.

- Kiệt ca, dừng lại.

Sở Duyệt vội vàng hét một tiếng.

An Kiệt theo bản năng thu chân về, vừa cúi đầu mới nhìn thấy dưới chân có một cái hố lớn.

Ba người nghe thấy giọng nói của Sở Duyệt đều thở phào nhẹ nhõm.

Khu rừng rậm này thực sự không phải để cho con người ở a!

Mỗi bước đi của đều giống như đang thăm dò vực sâu vạn trượng bên cạnh, có rất nhiều lần bọn họ thiếu chút nữa bị vấp ngã lăn xuống núi, cũng không biết làm sao Sở Duyệt có thể nhìn rõ như vậy.

- Tiểu Duyệt, em nhìn thấy cái gì?

Kiều Đan Đan hỏi, cô ấy cảm thấy nếu không phát hiện ra thứ gì đó, Sở Duyệt chắc chắn sẽ không chạy vào rừng.

- Hắc hắc, là một con gấu trúc, em đã thu vào không gian, để xem có thể nuôi được nó hay không.

Sở Duyệt cười hề hề như trộm, trước mạt thế nuôi gấu trúc chuyện là chuyện không thể tưởng tượng, mà hiện tại cô thực sự được nuôi một con.

- Gấu trúc?!

Kiều Đan Đan cả kinh thiếu chút nữa hét lên:

- Gấu trúc hoang dã sao? Loại gấu trúc này hung tàn, em cũng dám nuôi, nó cũng là gấu a!

- Không có việc gì, không có việc gì, nó ở trong không gian rất ngoan, cũng không làm em bị thương.

Sở Duyệt cười tủm tỉm, trả lời.

- Vậy cũng phải cẩn thận, dã thú sao có thể dễ dàng thuần phục như vậy.

Tề Minh cũng cảm thấy nguy hiểm.

- Bất quá không gian của em từ khi nào mà có thể nuôi động vật từ khi nào? Lần trước con rắn kia bị thu vào không gian, không phải em nói hơn phân nửa sẽ chết sao? Em không nuôi con rắn kia đó chứ?

- Không có, em đã giải quyết con rắn đó rồi.

Sở Duyệt vội vàng trả lời:

- Em cũng chỉ nuôi thử xem, không biết có thể nuôi sống không.!

Tề Minh có chút tò mò nói:

- Em nuôi nó trong không gian như thế nào? Ngày nào cũng thả nó ra, ăn no rồi lại trở về sao?

- Không thả, em thu đồ ăn của nó vào không gian là được!

Sở Duyệt không thả gấu trúc thả ra đâu, quá phiền toái.

- Mặc kệ như thế nào, đừng đến quá gần nó!

An Kiệt ở bên cạnh bổ sung, một cô gái nhỏ nuôi sủng vật có lông, khẳng định muốn đi sờ, đừng để đến lúc đó bị thương.

Vừa nói chuyện vừa đi, chẳng bao lâu mấy người đã về đường lớn, vừa rồi đám người Tề Minh cảm thấy mình đã đi được một quãng đường dài, nhưng thực ra mới chỉ có mấy mét, hiện tại được Sở Duyệt dẫn đường, bọn họ đi bộ vài bước đã trở về xe nhà.

Thời gian còn sớm, Tề Minh cùng An Kiệt trở về ngủ tiếp, lăn lộn như vậy, lần này hai người rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Sở Duyệt cùng Kiều Đan Đan ngồi trên nóc xe tiếp tục gác đêm, cô thả tinh thần lực ra, chậm rãi tìm tòi chung quanh, xem thử nơi nào có trúc, cô phải tìm thứ gì đó cho gấu trúc ăn.

Cũng không biết, không gian có thể trồng cây trúc sống hay không, bất quá không sống cũng không sao, cùng lắm thì cô đi thu thập thật nhiều trúc, đặt vào không gian là được, dù sao không gian có thể giữ tươi.

Lúc này, khu rừng lại có chút sinh khí hơn vừa rồi một chút, Sở Duyệt phát hiện từ khi gấu trúc khổng lồ được đưa vào không gian, vạn vật bắt đầu ngo ngoe rục rịch chuyển động, nhìn dáng vẻ này có lẽ là do giữa những động vật biến dị cũng có áp chế cấp bậc.

Bất quá khi đám động vật biến dị này đó đụng tới tinh thần lực của Sở Duyệt, giống như đã cảm giác được nguy hiểm, vội vàng né tránh.

Sở Duyệt nhướng mày, mấy thứ này còn khá mẫn cảm a.

Chân núi có một mảnh rừng trúc lớn, có thể con gấu trúc vừa rồi mới ra khỏi ổ.

Sở Duyệt thương lượng cùng Kiều Đan Đan:

- Đan đan, em đi xuống chân núi lấy chút đồ, chị đợi ở trên xe a, chung quanh nơi này, em đã rà quét qua, rất an toàn, đừng lo lắng, rất nhanh em sẽ trở về.

Kiều Đan Đan gật gật đầu, tuy không muốn thừa nhận, nhưng vừa rồi lúc đi vào trong rừng một hồi, cô cũng bên vào ban đêm mà đi theo Sở Duyệt, sẽ mang đến thêm phiền toái cho cô.

Sở Duyệt thấy Kiều Đan Đan gật đầu, liền nhảy xuống xem chạy về phía rừng trúc dưới chân núi.

Nơi này là một mảnh rừng trúc siêu lớn, từng cây trúc xanh ngắt tươi tốt, trên mặt đất có rất nhiều cây trúc và măng trúc đã bị gấu trúc cắn qua.

Sở Duyệt không biết làm cách nào để trồng trúc vào không gian, đành dứt khoát đặt tay lên khóm trúc, sau đó trong lòng mặc niệm: Trồng vào cho ta.

Trong tay buông lỏng, khóm trúc trước mặt đã biến mất, trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.

Sở Duyệt vội vàng đi vào không gian xem thử, phát hiện kia khóm trúc đã đứng bên cạnh rừng cây trong không gian.

Không gian bảo bối quá tri kỷ!

Mỗi khóm trúc này, khẳng định không đủ, Sở Duyệt ra khỏi không gian, quay trở lại rừng tre, thu phần lớn rừng trúc vào không gian.

Cho dù đám trúc này không sống được, gấu trúc cũng sẽ không thiếu thức ăn trong một thời gian.

Trồng trúc xong, Sở Duyệt vội đi tìm gấu trúc, đưa nó tới rừng trúc bên này.

Tìm một vòng, mới phát hiện nó đang ngủ trên một cành cây lớn, lông xù xù cuộn thành quả bóng, giống như một quả bóng lông lớn màu trắng đen, Sở Duyệt ngứa tay đến mức muốn đi tới nhấc nó lên, vò mấy cái.

Bất quá cô vẫn không dám xuống tay, dùng công năng triệu hồi thì quá không tôn trọng gấu.

Gấu trúc bị quăng tới bìa rừng trúc, nó tức khắc tỉnh lại, nó lăn lộn trên mặt đất ngáp một cái, sau đó lại nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp.

Quốc bảo à, ngươi có biết ngươi vừa đi tàu lượn siêu tốc không!

Bỗng nhiên, con gấu lại bò dậy, vung cái đầu to, đứng dậy chạy vào rừng trúc, nó chộp lấy một cây trúc "ah woo" một ngụm liền cắn đứt, rồi lấy hai móng vuốt giữ chặt, "chộp chộp" bắt đầu ăn.

Nhìn nó ăn ngon lành như vậy, Sở Nguyệt lại cảm thấy có chút đói bụng.

- Uy, bây giờ ngươi đang được ta nuôi đó, biết không? Về sau tên của ngươi là Cổn Cổn, nhớ rõ phải làm Cổn Cổn ngoan ngoãn nghe lời nhé, biết không?

Gấu trúc Cổn Cổn thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Sở Duyệt lấy một cái, tiếp tục gặm cây trúc thơm ngào ngạt của nó.

Sở Duyệt không ngại chút nào, hai tay chống cằm cười tủm tỉm nhìn hồi lâu, sau đó mới lưu luyến không rời ra khỏi không gian, trở lại xe nhà.

Buổi sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Tề Minh đã ngồi vào ghế điều khiển, tinh thần phấn chấn, canh gác ở nơi đó, khi tia sáng đầu tiên vừa ló dạng ở phía chân trời, chiếc xe nhà đã bắt đầu lăn bánh đi hướng về Tứ Xuyên.

Đến giữa buổi sáng, chiếc RV đã lái vào lưu vực, hai bên đường đã ít núi hơn, chỉ có cánh đồng và thôn trang ngày càng bằng phẳng.

Vì để tiện vào nội thành, sau khi rời khỏi khu vực rừng núi, Sở Duyệt đã thu xe nhà vào không gian, hiện tại bốn người đang lái một chiếc xe việt dã.

Tề Minh cùng An Kiệt đã lái xe nhà được vài ngày, hôm nay đột nhiên chuyển sang xe việt dã, cả hai đều cảm giác được sự nhẹ nhàng thư giãn giống như khi cởi chiếc áo khoác bông loại lớn mùa đông và mặc vào bộ quần áo nhẹ nhàng mùa xuân.

Buổi trưa, bọn họ tùy tiện ăn chút bánh mì và bánh quy ở trên xe, khoảng hơn ba giờ chiều, đã đến khu dân cư đầu tiên của nội thành Tứ Xuyên.

Bọn họ rốt cuộc đã trở về.

Bình Luận (0)
Comment