Cách nội thành không xa có một căn cứ thu nhận người sống xót của chính phủ.
Khi xe đi tới đây, càng ngày càng gặp được nhiều đoàn xe những người sống sót, thậm chí có người còn dùng xe đạp công cộng hoặc xe điện mini bên đường để bám theo đoàn xe đi về phía căn cứ.
Nhìn bộ dáng chật vật bất kham đó, cũng không biết bọn họ đã phải trải qua những gì để đến được đây.
Tề Minh xuống xe hỏi thăm tình hình, theo lời kể của những người sống sót từ các nơi tới đây, quân đội ở đây đã bắt đầu tiến vào thành phố để cứu viện những người sống sót.
Chỉ là trong thành phố có quá nhiều tang thi, nên tiến độ rất chậm, trong số bọn họ, phần lớn đều được sự yểm hộ của quân đội mới có thể trốn thoát.
Nhà Tề Minh và Sở Duyệt đều ở khu nội thành thành phố, chỉ là phương hướng không giống nhau, nhà Kiều Đan Đan ở khu phát triển Kinh tế cạnh đó, nhưng là ở phía bên kia thành phố và mật độ dân số ở đó là cũng rất cao.
An Kiệt trước nay chưa từng nhắc đến người nhà của hắn, cũng chưa nói ra nhà hắn ở nơi nào, Sở Duyệt chỉ biết võ quán mà hắn tâm tâm niệm niệm nằm trong một khu dân cư cũ ở thành phố này.
Lúc ở trên đường, bọn họ đã thương lượng quyết định xong, lần lượt tìm kiếm theo thứ tự từ xa đến gần, đầu tiên là tới tiểu khu cũ, chỗ của sư phụ An Kiệt ở.
Trên đường tới võ quá, bọn họ nhìn thấy có rất nhiều xe quân đội chở người sống sót đang trên đường trở về.
Phía sau xe quân dụng còn có một đoàn xe thật dài, cuối đoàn xe còn có một chiếc xe tải quân dụng, trên xe đều là quân nhân.
Xe quân dụng dính đầy vết máu loang lổ, nhóm quân nhân vác súng trên vai, đạn đã lên nòng, đứng bên ngoài thùng xe, thoạt nhìn rất có cảm giác an toàn.
Đáng tiếc nhà bọn họ đều cách căn cứ quá xa, không biết phải đợi bao lâu, cứu viện của căn cứ mới tới.
Quân nhân trên xe quân dụng thấy lúc này mà mấy người Sở Duyệt lại chạy vào trong thành phố, đều có chút kỳ quái.
Hiện tại trong căn cứ cũng có người thường tổ chức thành đoàn đội nhỏ, một số đội nhỏ này còn có dị năng giả.
Căn cứ cũng sẽ tuyên bố một ít nhiệm vụ đi theo quân đội vào thành thu thập vật tư hoặc là cứu viện người sống sót, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ đạt được tích phân tương ứng.
Có đoàn đội năng lực tương đối mạnh, sẽ nhận nhiệm vụ một mình, nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy muộn như vậy mà còn có người vào thành phố.
Mấy người Sở Duyệt không có chú ý ánh mắt của những người quân nhân, hiện tại trong lòng bọn họ chỉ muốn nhanh một chút, nhanh một chút!
Hận không thể bay lên, nếu bay được, bọn họ có thể bay trở về nhà ngay lập tức.
Đoạn đường này đều đã được binh lính căn cứ dọn sạch, thỉnh thoảng xuất hiện vài con tang thi nhưng không phải là mối uy hiếp, Tề Minh lái xe việt còn nhanh hơn xe thể thao.
Xe việt dã lại chạy như bay thêm nửa giờ, những dãy nhà cao tầng dần dần xuất hiện trong tầm mắt, có tòa nhà bên ngoài đầy lỗ đạn, còn có dấu vết do nhóm dị năng giả để lại, có chỗ thậm chí bị đạn pháo nổ thành phế tích.
Ven đường, nơi nơi đều là thi thể tang thi, trong ánh mắt sắc bén của Sở Duyệt, cô nhận ra những thi thể tang thi này, cơ bản đều đã bị mở phần đầu, xem ra hiện tại quân đội đã biết sự tồn tại của tinh hạch.
Hầu hết các cửa hàng bên đường đều đã được dọn sạch, cửa từng nhà đều mở toang, bên trong cửa hàng đều rất bừa bộn.
Xe lại đi về phía trước một đoạn, rẽ vào một con đường khác, không còn thuận lợi như trước nữa, trên đường phố đầy rẫy tang thi và đủ các loại xe va chạm với nhiều tư thế khác nhau.
Mọi người đều không quen đường tới võ quán, Sở Duyệt Tề Minh Kiều Đan Đan là bởi vì chưa từng tới nơi này, An Kiệt mặc dù trước đây rất quen thuộc, nhưng đã mười năm hắn không trở về, chung quanh đã thay đổi rất nhiều, hắn không còn nhớ rõ đường nữa.
Hơn nữa, trên đường lại có tang thi cùng những chiếc xe bị bỏ lại ngổn ngang, đôi khi còn phải đổi đường đi.
Nếu không có hệ thống định vị vệ tinh hình người là Sở Duyệt hướng dẫn, có lẽ bọn họ sẽ chuyển đến mai cũng không thể tìm thấy võ đường.
Nhưng Tứ Xuyên là một thành phố có dân số hơn 20 triệu người, tang thi thật sự quá nhiều, gần như không có nào con đường là hoàn toàn thông suốt.
Có khi Sở Duyệt ngàn chọn vạn tuyển mới đưa ra được một lối thì lại bị chặn, không qua được.
Lúc này bọn họ không thể không xuống xe, thu xe vào trong không gian trước, sau đó vừa đi vừa giết tang thi, chạy qua đoạn kẹt xe, đến chỗ trống lại thả xe ra, tiếp tục đi về phía trước.
Cũng may hiện tại dị năng của bọn họ đều tương đối mạnh, chỉ cần chạy nhanh, đám tang thi kia cũng không ngăn được bọn họ.
Cho dù gặp phải tang thi biến dị, một lôi điện bình thường của Sở Duyệt là có thể giải quyết, còn mấy loại nhìn tương đối lợi hại, cô sẽ tránh đi trước.
Tang thi bình thường càng không cần phải nói, một cái lôi điện của cô thả xuống là có thể tiêu một mảng lớn.
An Kiệt huy động lưỡi dao bay về phía đám tang thi một chuyến, là có thể cắt ra một lối.
Tề Minh phóng ra một loạt gai đất, tang thi liên tiếp ngã xuống, giống như cắt lúa, hết gốc này đến gốc khác.
Dị năng Kiều Đan Đan tuy yếu hơn một chút, nhưng cô ấy dùng là lửa a!
Dị năng của mấy người Sở Duyệt bọn họ có thể đánh tới bất cứ chỗ nào, nhưng đều là có phạm vi cố định, nhưng Kiều Đan Đan quăng ra một cái hỏa cầu, đốt được một đám tang thi, mà từ đám tang thi bị cháy kia, lại lan đến đám tiếp theo, quả thực không cần dùng quá nhiều sức.
Hơn nữa cô ấy vẫn luôn nỗ lực luyện tập kỹ năng khống chế lửa, hiện tại về cơ bản cô ấy có thể tự điều khiển ngọn lửa trong đám tang thi đang bốc cháy.
Lúc thật sự không kiểm soát được, thì Tề Minh sẽ hỗ trợ dùng đất lấp một chút là được.
Sở Duyệt luyến tiếc đám tinh hạch, nên vừa công kích vừa thu tất cả thi thể đám tang thi trong tầm tay vào không gian, cuối cùng trước khi chuẩn bị lên xe sẽ ném hết ra ven đường.
Phần đầu của đám thi thể tang thi đều hoàn hảo không tổn hao gì, thoạt nhìn giống như chưa từng đào vậy, cũng không biết về sau liệu có ai đi đào một hồi hay không.
Nhìn thấy đống tinh hạch trong không gian lại lớn thêm một ít, Sở Nguyệt tham tiền mỉm cười, đây đều là tiền tiêu vặt của bọn họ sau này.
Động tĩnh của bọn họ cũng khiến cho đám người bị mắc kẹt trên lầu chú ý, cửa sổ nhà đó mở ra, một người đàn ông thò đầu ra ngoài, điên cuồng kêu cứu:
- Cứu mạng a! Cứu cứu tôi! Tôi ở chỗ này! Cầu xin các người cứu tôi!
Có một người đi đầu, thì sẽ nhiều người đi theo hét lên, trong nhất thời, trên lầu ở hai bên đường có rất nhiều người mở cửa sổ kêu cứu.
Một số người có vẻ như sợ tiếng hét của mình không đủ lớn, không thể thu hút mấy người thoạt nhìn rất lợi hại dưới kia chú ý tới mình, còn cầm nắp nồi inox trong nhà ra gõ lên.
Những thanh âm này tụ lại, đánh thức đám tang thi an tĩnh xung quanh, dẫn dụ chúng đến con đường này, mấy người Sở Duyệt nhíu mày, tăng tốc độ rời khỏi đây.
Người đàn ông kêu cứu đầu tiên ở tầng trên nhìn thấy mấy người đang định rời đi, hắn ta tức giận cầm chậu hoa ném xuống lầu, vừa ném vừa chửi:
- Mẹ nó! Sao các người có thể thấy chết mà không cứu! Cũng quá vô nhân tính!
Sở Duyệt híp đôi mắt, ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông kia một cái, người đàn ông kia đột nhiên cảm thấy đầu đau như kim đâm, ôm đầu ngã xuống sàn nhà, lăn lộn.
Bởi vì tiếng gào của nhóm người này, tinh hạch của tang thi ở đây, Sở Duyệt cũng không dám lấy nữa, xe cũng không thể thả ra, bọn họ chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước, cuối cùng cũng chạy ra khỏi con phố kia, nhưng lộ tuyến lại bị ép lệch khỏi quỹ đạo một chút.
Khi bọn họ vất vả mới đuổi tới võ quán, trời đã tối đen.