Bốn người xuống xe, Sở Duyệt thu xe vào không gian, Tề Minh An Kiệt đi trước mở đường, mọi người cũng vọt vào võ quán.
Võ quán không có một ai, nhưng tang thi lại có không ít.
Bọn họ mới đi vào võ quán, một tang thi biến dị hệ tốc độ từ trong võ quán xông tới.
Nhìn bộ đồng phục luyện võ không thể nhận ra nguyên dạng, hẳn là trước kia nó cũng là người trong võ quán, chỉ là hiện tại toàn thân thối rữa không còn nhìn ra bộ dáng nhân loại nữa.
Bốn người cuống quít nghiêng người trốn qua một bên, Sở Duyệt thuận tay kéo cửa lên, tang thi tốc độ hung hăng đập vào cửa kính, dùng lực quá mạnh, để lại nửa thịt trên mặt vào cửa.
Bên cạnh, An Kiệt nhân lúc tang thi còn chưa kịp quay đầu ra khỏi cửa, liền chặt đầu nó xuống.
Trong võ quán, ngoại trừ con tang thi tốc độ này ra, còn lại đều là tang thi bình thường, bọn họ đóng cửa trước và cửa sau lại, sau đó chỉ trong vài chiêu đã dọn sạch tang thi trong võ quán.
An Kiệt cẩn thận tìm kiếm từ trên xuống dưới, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong đám nơi này không có sư phụ Ngô.
Cũng không biết sư phụ Ngô là do biến thành tang thi du đãng chỗ khác chơi hay đã tự mình trốn thoát.
Nhưng mọi người đều nguyện ý tin tưởng sư phụ Ngô tự mình chạy ra ngoài, sau này tới căn cứ, hẳn là có thể tìm được ông ấy.
Nếu không tìm được sư phụ Ngô, kế tiếp nên đi nhà của Tề Minh.
Chỉ là lúc này sắc trời đã tối đen, trước mạt thế, nếu lái xe tới khu nội thành phải mất hơn một giờ, hiện tại càng không thể đuổi kịp.
Cho nên, dù Tề Minh cùng Sở Duyệt gấp gáp thế nào, đêm nay bọn họ cũng không thể không ở lại võ quán, đợi đến rạng sáng ngày mai mới đi đến khu nội thành.
Võ quán là một tòa nhà hai tầng lâu nối liền trên dưới, hai bên đều có thể mở cửa, một mặt hướng về ra đường phố, một mặt đi vào trong tiểu khu.
Bên trong Võ quán rất lớn, ngày thường nhóm huấn luyện viên trong võ quán đều sẽ ở trên lầu, nhà sư phụ Ngô cũng ở trên lầu.
Khu chung cư cũ cảnh sắc không tồi, trong sân viện có mấy cây hoàng giác lớn, cây xanh rậm rạp, dưới tán cây còn có một vòng ghế xi măng.
Bên cạnh có trồng một loạt hàng cây bạch quả cao lớn, hiện tại đúng là lúc lá rụng, những chiếc lá vàng hình quạt rơi xuống đất, trải lên mặt đất một tầng màu vàng kim thật dày, nhưng bây giờ toàn là tang thi đang thối rữa lang thang trong sân.
An Kiệt đứng đối diện cửa lối vào tiểu khu, ngơ ngác nhìn ngôi nhà đối diện trong tiểu khu.
Vốn dĩ Sở Duyệt có chút chột dạ, là cô lừa An Kiệt, nói mình cũng là học viên ở đây, nhưng cho tới tận bây giờ cô chưa từng đến nơi này.
Nên từ khi vào cửa, cô đã cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình xuống nhiều nhất có thể, miễn cho nhiều lời nhiều sai.
Bất quá lúc cô đi ngang qua hành lang, cư nhiên lại nhìn thấy ảnh chụp An Kiệt đi thi đấu võ thuật đạt được quán quân thật.
Gương mặt của thiếu niên trên ảnh chụp còn chưa thoát khỏi nét trẻ con, khuôn mặt nhỏ banh ra, mặc một thân võ thuật phục, rất soái khí, ai quen biết hẳn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đó là An Kiệt.
Sở Duyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng cũng lọt một lời dối.
An Kiệt đứng ở cửa lâu lắm, lâu đến mức Sở Duyệt cảm thấy có chút không bình thường, có lẽ là hắn nhớ sư phụ đi.
Sở Duyệt đi đến bên người An Kiệt, lấy hộp cơm từ trong không gian ra đưa cho hắn, rồi nhẹ giọng nói:
- Kiệt ca, ngày mai anh đi quay lại, tới căn cứ tìm sư phụ Ngô, không cần đi cùng bọn em vào thành phố nữa.
Nếu sư phụ của An Kiệt ở trong căn cứ, hắn không cần mạo hiểm đi cùng bọn họ vào nội thành thành phố nữa.
Thành phố này có hơn 2 triệu dân, số lượng tang thi nhiều đến mức khiến người ta tuyệt vọng, nếu An Kiệt đi cùng bọn họ vào sâu hơn, không ai có thể chắc chắn bọn họ có thoát ra được hay không.
Đời này, Sở Duyệt hy vọng bọn họ có thể hoàn thành được tâm nguyện, cả nhà đoàn tụ, không đến mức chết trên đường đi tìm gia đình.
An Kiệt quay đầu lại nhìn Sở Duyệt, nhận cơm hộp, rồi từ chối lời đề nghị của Sở Duyệt:
- Chúng ta đã đi cùng nhau đoạn đường dài như vậy, thiếu gì một đoạn này.
- Nhưng là……
Sở Duyệt còn muốn nói gì đó, liền An Kiệt ngăn cản.
Hắn cười cười, chỉ vào tầng cao nhất của căn nhà đối diện kia, nói:
- Nơi đó, đã từng là nhà của anh.
Sau đó lại chỉ bồn hoa phía dưới ngôi nhà, nói:
- Nơi đó, là nơi mà em gái anh đã ngã xuống, rồi ra đi! Năm ấy, anh mười sáu tuổi, con bé mới mười hai tuổi!
An Kiệt nói xong, nhắm mắt lại, cười tự giễu.
- Bọn họ đều nói là anh đẩy Tiểu Nhã xuống dưới, là vì muốn trả thù mẹ kế. Anh nói không có, anh muốn cứu con bé! Nhưng mặc kệ anh nói như thế nào, bọn họ đều không tin!
An Kiệt giơ tay, sờ sờ vết sẹo bên miệng.
- Người ba kia của anh, cầm dao phay trong tay, muốn chém chết anh, nếu không phải ahn chạy trốn nhanh, thì đã bị ông ta bổ đầu rồi. Chỉ có sư phụ, nguyện ý tin tưởng anh!
- Người phụ nữ kia muốn anh đền mạng cho Tiểu Nhã, còn nói bà ta chính mắt nhìn thấy anh đẩy con bé xuống, nhưng khi đó, rõ ràng là anh đang liều mạng muốn kéo Tiểu Nhã lên, anh còn hét bà ta tới hỗ trợ! Là đẩy hay là kéo, bà ta thật sự không biết sao?
Sở Duyệt cùng Tề Minh Kiều Đan Đan đứng phía sau đều nghe được, liền ngây ngẩn cả người, trách không được An Kiệt chưa bao giờ nói đến người nhà của hắn, người nhà như vậy còn không bằng không có!
- Bà ta muốn anh đền mạng, anh lại càng muốn sống! Em thấy con tang thi nữ tóc vàng bên ngoài kia không, đó chính là bà ta! Ha ha a……
An Kiệt khẽ cười, nhìn tang thi du đãng bên ngoài, nói tiếp:
- Anh hận người phụ nữ kia, nếu bà ta không làm tiểu tam, mẹ anh cũng sẽ không chết!
- Nhưng anh chưa từng nghĩ muốn thương tổn Tiểu Nhã. Kỳ thật, anh không chán ghét Tiểu Nhã. Khi còn nhỏ, bởi vì người đàn bà kia, anh luôn khi dễ con bé, nhưng con bé giống như đồ ngốc, luôn thích dính lấy anh, gọi anh trai……
An Kiệt cười cười, đáy mắt lại có nước mắt trào ra.
- Người đàn bà kia không cho anh ăn cơm, con bé liền lặng lẽ đem đồ ăn vặt của mình đưa cho anh, lúc người đàn bà kia xúi giục ba đánh anh, con bé còn giúp anh cầu tình, ha ha a…… Thật là một đồ ngốc!
- Sau này, con bé trưởng thành, con bé không nói chuyện với anh nữa, thậm chí khi cần giúp đỡ cũng không gọi anh.
An Kiệt thở dài, cúi đầu nhìn về phía Sở Duyệt, nhẹ giọng hỏi:
- Anh không đẩy con bé, là con bé vì bắt con chim đậu trên ban công mà ngã xuống, anh thật sự đã dùng hết toàn lực kéo con bé, nhưng anh không thể giữ chặt con bé! Em tin không?
- Em tin!
Sở Duyệt gật đầu thật mạnh, cô đương nhiên tin tưởng hắn.
- Lúc đó cảnh sát cứ để bọn họ làm loạn sao? Hiện trường hẳn là có lưu lại dấu vết đúng không?
Sở Duyệt có chút khó hiểu, cảnh sát điều tra án, chắc chắn không phải ai nói như thế nào thì liền làm như thế đó, phải xem chứng cứ a.
- Lần đầu tiên cảnh sát kết án nói là ngoài ý muốn, nhưng bọn họ không phục, ngày đầu tiên anh về nhà thiếu chút nữa đã bị người ba kia của anh giết! Là sư phụ đã cứu anh, giấu anh đi, không cho bọn họ tìm được, bọn họ liền đi tố cáo anh, nói là bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt anh đền mạng!
- Phiên tòa đầu tiên, tòa án phán là tội ngộ sát! Sư phụ bảo anh chịu đựng, ông ấy sẽ đi giúp anh kháng án, nhưng anh không thể chịu đựng, anh…… Chạy trốn, cõng cái danh tội phạm giết người trên lưng mà chạy trốn.
An Kiệt bình tĩnh nói, giống như đang nói chuyện của người khác, nhưng đáy mắt hắn lại cất giấu sóng gió mãnh liệt.