Bị người thân nhất vô tình vứt bỏ, cho dù nhiều năm sau nhớ lại, hắn vẫn không thể nào giữ được bình tâm.
Tề Minh đứng phía sau, căm giận nói:
- Sao lại có một người ba như vậy, nhất quyết phải dồn con trai ruột thịt của mình vào chỗ chết, giống như rác nhặt ngoài đường.
- Việc này không có gì Mà không thể, có mẹ kế thì sẽ có cha dượng, mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Kiều Đan Đan thở dài nói, chuyện này từ nhỏ đến lớn, cô đã hiểu rất sâu.
Cô còn không may mắn như An Kiệt, mẹ kế của An Kiệt còn sinh cho hắn một người em gái tốt. Còn tên nhãi con mà mẹ kế của cô ấy sinh ra quả thực là một Hỗn Thế Ma Vương, ba của cô ấy cùng mẹ kế kia lại nuông chiều tên hỗn đản đó không giới hạn, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy nó hiểu chuyện một lần.
Người mẹ kế kia của cô ấy, sợ cô ấy đoạt mấy sự chú ý của đứa em gái tiện nghi. Mỗi lần Kiều Đan Đan trở về nhà ba mình, đều bị cả gia đình đó chọc giận đến thất khiếu bốc khói, bọn họ giống như muốn chứng minh cho cô ấy thấy cô ấy là một người ngoài.
Sau này cô liền dứt khoát không trở về nữa.
An Kiệt vẫn đứng ở cửa, nhìn con tang thi nữ tóc vàng lắc lư rời khỏi tầm mắt hắn.
Nhiều năm như vậy, hắn rốt cuộc lại trở về nơi này, hắn vốn dĩ còn cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Trước khi về, tâm tình hắn phức tạp giống như mở cửa hàng tạp hóa vậy, sau khi về mới biết, cũng chỉ vậy thôi.
An Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía căn nhà trên tầng cao nhất kia, nơi đó tối đen như mực, không thể nhìn ra còn có người sống bên trong hay không.
Hắn cũng không quan tâm người cha kia có còn sống hay không, kể từ lúc ông ta dùng dao muốn chém đầu hắn, mọi mối liên hệ giữa hai người đã bị ông ta cắt đứt hoàn toàn.
Hắn trở về là vì sư phụ, chờ đồng bạn tìm lại được thân nhân, hắn sẽ tới căn cứ tìm sư phụ, hắn tin tưởng sư phụ nhất định còn sống.
Ban đêm, bọn họ ngủ ở nhà sư phụ Ngô trên lầu hai, Sở Duyệt canh gác trước nửa đêm xong, liền vội tranh thủ thời gian trở về, đi vào không gian nhìn Cổn Cổn.
Hôm đó cô không có thời gian để ý tới nó, không biết liệu nó có quen với không gian hay không.
Sở Duyệt vừa mới tiến vào không gian, đã bị hình ảnh rừng trúc trước mắt làm cho ngốc lăng.
Trong rừng trúc mọc ra rất nhiều măng, Cổn Cổn ngồi trong rừng trúc, hai móng vuốt ôm hai cây măng, bên trái một ngụm bên phải một ngụm, “rột rột rột” ăn ngon lành, ăn xong một cây lại bẻ một cây khác tiếp tục ăn.
Bên cạnh nó là một đống vỏ măng lớn, không biết nó đã ăn bao nhiêu măng rồi.
Nhìn thấy Sở Duyệt đột nhiên xuất hiện, động tác cắn măng của Cổn Cổn chỉ dừng một chút, hai con mắt tròn tròn ngơ ngác nhìn cô, như thể hình ảnh đột nhiên dừng lại.
Qua một hồi lâu, nó mới nhẹ nhàng dời ánh mắt, vỗ nhẹ vỏ măng trên cái bụng tròn trịa rồi tiếp tục ăn ‘‘Chẹp chẹp’’ mà ăn măng.
Sở Duyệt hơi hơi nhướng mày, nó đang làm lơ cô sao?
Còn có, đám măng kia từ đâu tới, có phải đám măng trúc cô trồng không? Mới một ngày mà có thể dài như vậy sao?
Được rồi, những cái đó đều không quan trọng, quan trọng là Cổn Cổn nhà cô có măng mới để ăn!
Cổn Cổn nhà cô ăn măng thật đáng yêu nha!
Sở Duyệt nuốt nuốt nước miếng, gia hỏa này, làm cô nhìn mà phát thèm, cô cũng muốn nếm thử một cây.
- Cổn Cổn a, măng ăn ngon như vậy sao?
Cổn Cổn nhìn thoáng qua vẻ mặt si mê mà nhìn mình ăn măng của Sở Duyệt, ghét bỏ xoay chuyển thân thể tròn tròn mập mạp, quay cái đầu to đầy lông sang một bên tiếp tục ăn.
Tên nhân loại ngu xuẩn này, ăn cơm có cái gì đẹp?
Nó vốn dĩ đang tự do tự tại xưng vương xưng bá trong núi rừng, lại bị nhân loại mang tới nơi này, nơi này còn có thứ gì đó hút hết năng lượng của nó, làm hại nó biến trở về bộ dáng ban đầu.
Nếu không phải nể mặt đám măng tươi này, có lẽ nó đã phi tới cào cô mấy vuốt rồi.!
Bất quá, măng này thật là thơm a!
Nó lớn từng này rồi mà còn chưa từng ăn qua thứ măng nào thơm ngọt như vậy.
Cổn Cổn lại lột một cây măng khác, lúc cắn không cẩn thận, một cục măng rơi ra ngoài.
Sở Duyệt vội vàng nhặt lên cho nó, đặt lên cái bụng lông tròn của nó, thuận tiện vuốt ve bộ lông của nó một chút.
Cổn Cổn trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Nhân loại này, cư nhiên dám sờ bụng nó!
Quả thực quá đáng!
Sở Duyệt thấy bộ dáng khiếp sợ của Cổn Cổn, thuận tay vuốt vuốt đầu nó mấy cái, sau đó vừa vuốt vừa căm giận nói:
- Như thế nào? Sờ hai cái thì như thế nào? Ta mặc kệ, ăn măng của ta, thì chính là gấu của ta, ta muốn sờ.
Cổn Cổn còn chưa kịp phản ứng lại, trên đầu lại bị sờ soạng vài cái, nó cảm thấy mình hẳn là nên tức giận mới đúng, nhưng là……
Cảm giác này thật thoải mái a!
Cảm giác giống như khi còn nhỏ, được mẹ nó sờ đầu vậy.
Cổn Cổn không tiền đồ mà nheo mắt, dụi cái đầu to của mình cọ cọ vào tay Sở Duyệt.
Nhân loại, nhân loại, sờ nữa một chút, sờ nữa một chút đi!
Sở Nguyệt đương nhiên sẽ không cự tuyệt yêu cầu thỏa đáng như vậy, cô giơ cả hai tay, hung hăng vò đầu Cổn Cổn đến biến dạng.
Đừng nhìn cái đầu của Cổn Cổn có vẻ mềm mại, nhưng sờ lên xúc cảm vẫn có chút cứng a, Sở Duyệt vò nó xong, tay đều có chút tê rần.
Cổn Cổn thoải mái ngoan ngoãn nằm bên cạnh Sở Duyệt, vẻ mặt rất hài lòng, để mặc Sở Duyệt dựa vào thân thể tròn vo của nó.
Loại cuộc sống có ăn có uống có sờ đầu này cũng không tệ, cho nên nó liền miễn cưỡng chấp nhận nhân loại nhỏ bé yếu đuối này.
Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, mấy người Sở Duyệt liền ra khỏi võ quán.
Sau khi dọn dẹp tang thi ở cửa, Sở Nguyệt thả xe ra, mọi người bắt đầu đi về khi chính của thành phố.
Tình hình giao thông trong khu trung tâm thành phố còn tệ hơn đường tới võ quán này hôm qua.
Bên này, mật độ cư dân dày đặc, gấp mấy lần khu vực ngoại thành, xe cộ bị vứt bỏ gần như làm tắc nghẽn cả mặt đường, rất nhiều nơi còn có một số tang thi biến dị thực lực thoạt nhìn không tồi chiếm cứ.
Muốn đi từ đây tới nội thành, có chút khó khăn.
Trong thành phố có một con đường cao tốc chạy dọc từ bắc xuống nam, cách mấy người Sở Duyệt ba con phố.
Mặc dù trên cao tốc rất nhiều ô tô nhưng mặt đường rất rộng, không bị tắc nghẽn nên cũng có thể lái xe.
Cuối cùng bọn họ quyết định sẽ đi theo đường cao tốc Bắc Nam, tuy sẽ phải đi đường vòng một chút nhưng vẫn tốt hơn đi bộ, nói không chừng còn có thể tiết kiệm một ít thời gian.
Vì để tìm một con đường dễ đi hơn, cpu radar hình người Sở Duyệt thiếu chút nữa đã bốc khỏi, sau khi đi đường vòng một đoạn dài, cuối cùng, bọn họ mới nghiêng ngả lên được cao tốc Bắc Nam.
Làn đường cao tốc rộng rãi, không hạn chế chiều cao, Sở Duyệt liền lấy chiếc RV ra, bọn họ liền lái xe đi về phía nhà Tề Minh.
Nhà Tề Minh ở ven sông Tĩnh, là một căn nhà cao cấp nhìn ra sông, chiếc RV như dã thú chạy như điên, cuối cùng cũng đến được bên ngoài tiểu khu.
Bên ngoài tiểu khu có một quảng trường rất lớn, trên quảng trường đều là tang thi, chúng nó rộn ràng nhốn nháo đứng ở nơi đó, nhìn từ xa còn thấy có quy luật, thỉnh thoảng lại vặn vẹo vài cái, không nhìn kỹ còn tưởng một nhóm bác gái đang nhảy ngoài quảng trường.
Tề Minh lái chiếc RV, một đường nghiền áp tang thi, trực tiếp vọt tới cửa tiểu khu.