Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 162 - Chương 162 - Một Nhà Lão Tề Đoàn Tụ

Chương 162 - Một nhà lão tề đoàn tụ
Chương 162 - Một nhà lão tề đoàn tụ

Trước cửa bảo an trong khu nhà đều dính máu, bên trong chỉ còn một con tang thi đã bị gặm một nửa, nghe thấy tiếng động cơ xe, nó vẫn chật vật bò ra ngoài ăn cơm.

Tang thi chung quanh cũng bị tiếng động cơ của xe nhà hấp dẫn chạy tới, có hai con tang tay chạy rất nhanh, đảo mắt đã chạy tới trước mắt.

An Kiệt vung dao tiêu diệt từng con tang thi tốc độ đang lao tới trước mặt mình, thuận tay đào hai viên tinh hạch ra.

Một loạt gai đất dày đặc đồng thời đánh đám tang thi đang đi về phía hắn, lúc này Tề Minh đang rất nôn nóng, hắn chỉ muốn nhanh chóng một chiêu có thể giải quyết hết đám tang thi, gai đất được ném ra càng thêm dày đặc.

Kiều Đan Đan ném ra mấy hỏa cầu, đốt cháy một vòng tang thi bên ngoài, những con tang thi đó vừa gào rống vừa nhào về phía đám tang thi phía sau, rất nhanh bên ngoài liền biến thành một mảnh biển lửa, đốt đám tang thi xông tới thành tro bụi.

Tang thi trong tiểu khu nghe thấy tiếng động cũng lao tới cửa, vươn tay qua khe cửa không ngừng với vào, biểu đạt khát vọng mạnh mẽ với máu thịt.

Cửa kiểm soát lối ra vào cổng của khu nhà không cao, chỉ chừng khoảng 1m đến 1.5m, vừa vặn lộ ra phần đầu của tang thi.

Sở Duyệt đi từ bên ngoài vào, cũng chỉ nhìn thấy càng ngày càng có nhiều đầu tang thi tụ ở phía cổng.

Sở Duyệt duỗi tay ngưng tụ thành một cái lưới điện, phủ xuống đầu tang thi, trong nháy mắt liền thấy đám tang thi thực hiện vài động tác breakdance, sau đó ngã xuống đất, đầu bốc khói.

Tề Minh quay đầu, cau mày nhìn nhìn tang thi trong tiểu khu.

Lúc này cuối cùng hắn cũng hiểu được cảm giác của An Kiệt khi phải lục tìm từng thi thể tang thi trong phòng tập võ ngày hôm qua.

Hắn thật sự rất sợ, sợ trong đám tang thi này có mặt vợ và con gái của hắn.

Tề Minh đến gần cánh cửa, liếc nhìn một lần, bất quá đám tang thi đã thối rữa đến mức không thể nhận ra, lại bị Sở Duyệt giật điện, sao có thể thấy rõ được nữa.

Sở Nguyệt bước vào cửa đầu tiên, thu bộ thi thể tang thi đang bốc khói vào trong không gian.

Ngay sau đó cũng phiên Tề Minh tiến vào, bước nhanh về phía tòa nhà của nhà mình.

Vốn dĩ việc phủ xanh trong tiểu khu được thực hiện khá tốt, những cây cầu nhỏ và dòng nước chảy êm đềm, đình đài lầu các đan xen hợp lý, nhưng lúc này, cảnh sân nhà ấm áp đẹp đẽ ngày xưa, nay đã trở thành luyện ngục.

Trên mặt đất, có thể nhìn thấy những mảng máu khô khắp nơi, gốc cây mục nát, cánh tay gãy, nội tạng, tang thi kéo lê thân thể gãy vụn, lắc lư di chuyển trong sân, nghe thấy tiếng cửa, đều chạy tới.

Tang thi bùng nổ vào buổi sáng, là lúc già trẻ dắt tay nhau đi dạo, thảm nhất chính là những tang thi nhỏ bị gặm đến mức không thể nhận dạng nổi.

Mấy con tang thi này tuy nhỏ, nhưng bò rất nhanh, thậm chí có con còn kéo theo xe đẩy của mình.

Nhìn thấy những tang thi em bé này, trái tim mọi người giống như bị đâm một nhát.

Tề Minh gia ở lầu 26, hiện tại không còn thang máy, bọn họ thật vất vả mới vào được tòa, rồi tiếp tục leo thang bộ lên.

Ngoài hành lang không có tang thi, bất quá nhìn vết máu trên vách tường cùng bậc thang, có lẽ ở đây đã từng xảy ra những cuộc giao tranh ác liệt.

Tầng 26 tuy có chút cao, nhưng không thể ngăn nổi sự bức thiết, nóng lòng muốn gặp vợ con của Tề Minh, hắn giống như chỉ tốn hai phút để bò lên tới tầng 26.

Tề Minh đi phía trước, cẩn thận đẩy cửa cầu thang ra, đột nhiên một con tang thi đầu tóc bù xù lao vào cửa.

Tề Minh theo bản năng cắm một chiếc gai đất vào người tang thi, bỗng nhiên hắn nhớ ra đây là tầng lầu nhà mình, vội nhìn kỹ lại nữ tang thi kia, mơ hồ nhận ra đây là hàng xóm nhà hắn, ngày thường hay đi lại với vợ mình.

Trong hành lang còn có hai con tang thi, bị An Kiệt dùng hai chiêu xử lý.

Tề Minh đi đến trước cửa nhà mình, bàn tay run rẩy nhập mật khẩu, sau vài lần không chính xác, mới mở được cửa.

“Cạch!”

Cửa mở!

Tề Minh kéo cửa ra, thứ hắn nhìn thấy là một tấm thép màu xám bạc, đang chặn kín cánh cửa.

Hắn ngẩn người, ngay sau đó liền phản ứng lại, đây,,, đây là mặt sau của chiếc tủ lạnh hai cánh trong nhà mình.

Trong lòng Tề Minh vui vẻ như điên, có thể dùng tủ lạnh để chặn cửa, khẳng định vợ hắn còn sống.

Hắn gấp không chờ nổi, nóng lòng đẩy đẩy tủ lạnh, nhưng nó lại không chút sứt mẻ, bên trong hẳn là còn thứ thứ khác.

- Vợ! Vợ, em ở bên trong sao? Vợ, là anh a! Mau cho mở cửa cho anh, anh đã trở về!

Hạ Tâm Di đang trốn sau tủ giày, trong tay cầm con dao làm bếp, ngây ngẩn cả người khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tề Minh.

Không phải Tề Minh đang ở Lan Thành sao? Bên ngoài đang loạn như vậy, sao hắn có thể trở về lúc này?

- Ba! Là ba! Mẹ, là ba đã trở về!

Từ Từ trốn phía sau Hạ Tâm Di, tay xách theo cái chảo, nghe thấy giọng nói của ba mình, liền nhịn không được vui vẻ kêu lên.

Hạ Tâm Di nhìn đống đồ linh tinh bừa bộn trước cửa, có chút không thể tin tưởng, hỏi:

- Chồng! Thật sự là anh sao?

- Là anh, là anh.

Tề Minh dán cả người vào tủ lạnh, giống như thể làm vậy hắn sẽ đến gần được vợ và con gái hơn, giọng nói ôn nhu đến mức sắp nhỏ ra nước.

- Vợ, Từ Từ, anh đã trở về!

- Chồng!

Hạ Tâm Di liền nghe vậy, liền rưng rưng nước mắt, cô ấy nghiến răng nghiến lợi đưa tay lau đi, cùng Từ Từ nhanh chóng dọn dẹp đống đồ chặn ở cửa.

Đừng nhìn Từ Từ tuổi còn nhỏ, nhưng sức lực lại lớn hơn mẹ cô bé, kéo một cái đã lôi sô pha trở lại phòng khách, bàn ăn bằng đá cẩm thạch, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là nó đã trở về vị trí ban đầu.

Đồ đạc trước cửa đã được dọn sạch, Tề Minh cũng đẩy tủ lạnh ra một lối, bóng dáng vợ và con gái hắn mong nhớ ngày đêm cũng xuất hiện trong tầm mắt.

- Chồng!

- Ba!

Hạ Tâm Di cùng Từ Từ vừa nhìn thấy Tề Minh ở cửa,hai mắt ngấn lệ, tay chân nhanh nhẹn túm hắn vào nhà, vừa xoay người định đóng cửa lại, mới phát hiện phía sau Tề Minh còn có mấy người.

- Mau, mau tiến vào!

Tề Minh vội vàng dẫn ba người Sở Duyệt vào nhà, Kiều Đan Đan đi cuối cùng, liền đóng cửa lại, cũng thuận tiện đẩy tủ lạnh trở về.

Ba người vào phòng, liền nhìn thấy Tề Minh cùng vợ con mà hắn mong nhớ hằng đêm đã ôm thành một đoàn.

Ôm đủ một trận, Tề Minh mới phát hiện, người vợ vốn xinh đẹp của hắn bây giờ đã gầy đến mức chỉ còn thấy xương cốt, những ngày này cô chắc chắn đã phải chịu đựng bao nhiêu cực khổ!

Cảm nhận được độ ấm chân thực lồng ngực, trái tim treo cao suốt cả chặng đường của Tề Minh cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trở lại.

Đây không phải nằm mơ, vợ và con gái của hắn còn sống khỏe mạnh!

Hạ Tâm Di nhìn thấy ba người Sở Duyệt ở cửa, có chút ngượng ngùng đẩy Tề Minh ra, lúc này Tề Minh mới phản ứng lại, nhanh chóng giới thiệu mấy người Sở Duyệt và vợ mình:

- Vợ, đây là Tiểu Duyệt, đây là An Kiệt, đây là Kiều Đan Đan, bọn họ đều đồng đội tốt của anh.

Sau đó lại giới thiệu vợ và con gái với mấy người Sở Duyệt, Hạ Tâm Di vội vàng mỉm cười chào hỏi, chỉ nghe thấy Tề Minh nói tiếp:

- Vợ, may mắn em tìm được ba mẹ Tiểu Duyệt, nhờ con bé dẫn anh cùng trở về, bằng không bây giờ anh không biết mình đang ở đâu a.

Hạ Tâm Di hơi hơi sửng sốt, ánh mắt lóe lên.

Từ khi tang thi bùng nổ, con gái phát sốt, vẫn luôn dính lấy cô ấy, cô ấy cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chờ đến khi cô ấy phát hiện tình huống bên ngoài, cũng không liên hệ với bất kỳ ai.

Sao cô ấy lại không nhớ nhờ người đưa Tề Minh về khi nào?

Bình Luận (0)
Comment