Tề Minh còn đang blah blah nói:
- Vợ, em không biết một đường trở về, bọn anh đã gặp phải những gì đâu, nếu không phải tiểu duyệt quen đường, có lẽ lúc này bọn anh còn chưa đi được nửa đường đâu! Anh nói cho em biết, bọn anh còn gặp được một con rắn, thân mình nó còn to hơn cái xe vận tải, làm cho anh sợ tới mức……
Từ khi Tề Minh nhìn thấy những người phụ nữ bị cưỡng cách trên đường trở về, tâm tình của hắn luôn không yên ổn, thậm chí đến mấy ngày sau cũng không nói được lời nào, chỉ có thể ôm đầu lái xe.
Lúc này gặp được vợ và con gái, bản tính lảm nhảm của hắn lập tức được khôi phục, lôi kéo vợ mình nói không ngừng, trong giọng nói còn pha thêm chút ý tứ làm nũng.
Hạ Tâm Di không dấu vết liếc mắt đánh giá Sở Duyệt một cái, cô gái này thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, gương mặt tinh xảo, ánh mắt trong veo sáng ngời, hẳn là chướng mắt ông chú trung niên nhà cô.
Bất quá, vì sao cô ấy lại nói là do cô ủy thác cô ấy đi tìm Tề Minh a?
Hạ Tâm Di bất động thanh sắc giấu đi hoài nghi trong lòng, chuyện này chờ có cơ hội cô sẽ nói riêng với Tề Minh, lúc này không nên nói ra.
Rốt cuộc người ta không lửa Tề Minh đi bán thận, lại còn đưa người bình bình an an trở về, chỉ riêng điểm này, Hạ Tâm Di đã rất cảm tạ rồi.
Nếu lúc này, bọn họ vừa mới về đến nhà, mà cô đã đuổi theo đối chất cùng người ta, vậy thì cô quá không hiểu ý tứ rồi.
- Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã đưa Tề Minh trở về, chuyến đi này thật sự đều là nhờ có mọi người.
Hạ Tâm Di chờ Tề Minh nói xong, hơi hơi khom người nói cảm ơn mấy người Sở Duyệt.
- Không có không có, mọi người đều là chiếu cố lẫn nhau, lão tề cũng rất lợi hại.
Bọn họ vội vàng xua tay, lời cảm ơn này, bọn họ không đảm đương nổi.
Từ khi Sở Nguyệt nghe Tề Minh nói là vợ hắn nhờ cô đến đón hắn cùng trở về, cô đã cảm thấy sắp xong con bê rồi.
Lúc ấy chỉ nghĩ làm thế nào có thể bắt cóc Tề Minh nhanh nhất, hoàn toàn không suy xét đến vấn đề sau này gặp mặt, lời nói không khớp sẽ phải làm sao.
Kiếp trước bọn họ liều mạng đi, Sở Duyệt luôn có một cảm giác đường về nhà còn rất xa, cho nên cô căn bản không nghĩ tới.
Người không có nỗi lo xa, ắt có mối ưu tư gần a, không sao a, làm xong bê đi!
Sở Duyệt nghĩ nghĩ, tính toán chờ chút nữa sẽ đem hết thảy đẩy lên người mẹ mình.
Mẹ cô có mối quan hệ rộng, chắc chắn có thể giúp cô hoàn thành lời nói dối.
Việc trọng sinh quá ly kỳ, nói ra có khi người khác cũng sẽ không tin, cô cũng không dám nói cho người khác biết, nhưng ba mẹ cô chắc chắn sẽ tin tưởng cô.
Nhưng không nghĩ tới, Hạ Tâm Di căn bản không hề đề cập tới chuyện này, điều này càng khiến Sở Duyệt cảm thấy tránh được một kiếp đồng thời lại càng thấy bất an hơn.
Bây giờ vẫn còn sớm, cũng chưa đến giữa trưa, nhà Sở Duyệt cách đây không xa, hiện tại bọn họ liền xuất phát đi tới tiểu khu nhà Sở Duyệt vẫn chưa muộn.
Tề Minh vội vàng thúc giục vợ đi thu thập đồ vật, sau khi đón được ba mẹ Sở Duyệt và hôn phu của Kiều Đan Đan, bọn họ sẽ cùng đến căn cứ, không trở về nhà nữa.
Trải qua những ngày này, Hạ Tâm Di biết nhà mình đã không còn an toàn nữa, nên khi nghe tin sẽ đến căn cứ chính phủ, cô ấy lập tức hành động.
Kỳ thật cũng không có gì để thu thập, đồ ăn nhà cô ấy đã thấy đáy.
Là một bà nội trợ toàn thời gian, ngày thường Hạ Tâm Di đều thích ở nhà làm đồ ăn cho chồng và con gái, cho nên trong nhà bọn họ tồn trữ rất nhiều đồ ăn.
Trong tình huống bình thường, nếu kiên trì một hai tháng sẽ không thành vấn đề. Nhưng từ sau khi Từ Từ phát sốt về sau, sức lực lớn hơn ngày thường vài lần, sức ăn cũng tăng nhiều, lúc nào cũng giống như ăn không đủ..
Hạ Tâm Di vô cùng lo lắng, nhưng cũng không thể để con gái bị đói.
Mắt thấy đồ ăn không đủ, cô ấy vẫn luôn chỉ ăn một chút, còn lại phần lớn đồ ăn đều bị để Từ Từ ăn hết.
Được nửa tháng, rất nhanh đồ ăn trong nhà đều sắp không còn.
Hai ngày này Hạ Tâm Di chuẩn bị đi ra ngoài tìm chút đồ ăn, cô ấy còn đang luyện đao ở trong nhà.
Lúc này Tề Minh bảo cô ấy thu thập đồ vật để rời đi, cô ấy thật sự là không biết thu thập cái gì.
Cô dứt khoát tìm hai cái ba lô lớn, tùy tiện nhét vào vài đồ vật cần thiết cùng quần áo, ba lô còn trống rất nhiều, là cô để sẵn, thuận tiện ra ngoài cũng tìm chút đồ ăn nhét vào.
Sở Duyệt nhìn Hạ Tâm Di chỉ thu thập chút đồ, chớp chớp mắt, quả thực là một người rất thông minh.
Cô và Hạ Tâm Di rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, cả hai đều không quen biết, hơn nữa rõ ràng Hạ Tâm Di có nghi ngờ, lại không hỏi ra lấy một chữ, điều này khiến cô cảm thấy có chút hồi hộp.
Ai! Quả nhiên càng có nhiều người thì càng có nhiều thứ cần chú ý.
Sở Duyệt mang theo ký ức đời trước, cô tin Tề Minh và bọn họ đều là bạn bè có thể tín nhiệm, cho nên cô không hề giấu giếm bọn họ.
Nhưng người nhà bọn họ là dạng gì, cô không biết, đời trước cô còn chưa đi tới bước này.
Xem ra sau này bản thân phải thu liễm một chút, cuộc sống không hề cố kỵ đã qua rồi.
Đoàn người đi ra ngoài hành lang, một đám người sống xuất hiện, rất nhanh đã hấp dẫn tang thi vây tới.
Hạ Tâm Di trợn mắt há hốc mồm nhìn chồng mình vung tay lên, một hàng gai đất bay đi, đâm xuyên qua đầu đám tang thi.
Đây là siêu năng lực trong truyền thuyết đi? Không nghĩ tới cô ấy cư nhiên gả cho một siêu nhân!
Sức lực của Từ Từ bỗng nhiên biến lớn có phải là do di truyền gen của Tề Minh hay không?
Cô ấy lại nhìn qua Sở Duyệt An Kiệt cùng Kiều Đan Đan, mỗi người đều có những kỹ năng riêng!!
Trách không được, bọn họ có thể một đường từ lan thành trở về tới, đều là người có chút tàn nhẫn.
Đây chắc chắn là phiên bản thực tế của liên minh báo thù.
Sở Duyệt không thu tang thi vào trong không gian để lấy tinh hạch nữa, chỉ bớt chút thời giờ đi đào mấy con tang thi biến dị, những con khác đều từ bỏ, một đám người nắm chặt thời gian chạy ra tới chỗ cửa tiểu khu.
Lúc trước khi đi vào tiểu khu, điểm Sở Duyệt đã do dự một chút, nhưng cũng không thu xe nhà vào không gian.
Lúc này chung quanh xe có mấy con tang thi không biết từ đâu tới, bất quá chỉ là mấy con tang thi dễ đối phó, đám người dùng hai chiêu liền giải quyết hết.
Lên xe, Hạ Tâm Di có chút chấn động, không nghĩ tới chiếc xe này được trang bị đầy đủ hết.
Nghĩ đến người một nhà mới vừa đoàn tụ, An Kiệt liền thay thế Tề Minh xuống dưới lái xe, ngồi trong phòng điều khiển, Sở Duyệt ngồi ở ghế phụ chỉ đường cho An Kiệt.
Nhà xe lại tiếp tục uy phong lẫm lẫm chạy trên con đường lớn, sau khi đi qua con đường lớn, đi thêm một đoạn nữa sẽ tới tiểu khu nhà Sở Duyệt.
Cô rốt cuộc, có thể về nhà rồi!
Tề Minh nghe con gái phàn nàn đã đói bụng mấy ngày, lên xe liền nấu một tô mì lớn cho Hạ Tâm Di và Từ Từ.
Hắn chống tay, cùng vợ ngồi trên ghế sô pha phía sau thùng xe, vừa nhìn hai mẹ con ăn mì đầy thỏa mãn, vừa chậm rãi nói với Hạ Tâm Di về chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Hạ Tâm Di nói sự bất thường của Từ Từ cho Tề Minh, Tề Minh cảm thấy Từ Từ hẳn là đã thức dị năng hệ lực lượng.
Chỉ là hắn có chút kỳ quái, Từ Từ là trước khi tang thi bùng nổ đã phát sốt, con bé cũng không bị tang thi cào hay cắn, sao có thể tự mình phát sốt rồi thức tỉnh rồi dị năng a?
- Cào?
Hạ Tâm Di bỗng nhiên nhớ tới:
- Hôm Từ Từ phát sốt đúng là có vết cào! Hôm đó em đón con bé về, liền thấy một vết trầy trên cổ nó, nhưng con bé hồ đồ này, bản thân còn không biết mình bị thương như thế nào.
- Con không phải con bé hồ đồ! Con biết vì sao lại có, nhưng thầy giáo không cho nói, làm bảo con về nhà liền nói không biết.