Từ Từ ở bên cạnh vừa ăn mì vừa nghe ba mẹ nói chuyện, cái khác thì cô nhóc mặc kệ, nhưng nói cô là nhóc hồ đồ, chuyện này cô ấy nhịn không nổi!
Tề Minh cùng Hạ Tâm Di sửng sốt, phát hiện sự tình không đơn giản, Hạ Tâm Di vội hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Tề Từ Từ, con còn nói dối mẹ sao?
Không xong, nói lỡ miệng!
Hai tay nhỏ của Từ Từ lập tức che miệng lại, đôi mắt mở lớn, chột dạ nhìn ba mẹ.
Làm sao bây giờ? Cô nhóc đã đồng ý với thầy giáo rằng phải giữ bí mật a.
Nhìn sắc mặt nghiêm túc của mẹ mình, rất nhanh Từ Từ đã bại trận, trề môi nhẹ giọng nói:
- Bọn con đều đồng ý với thầy giáo là sẽ không nói! Nhưng con có thể tự nói với bản thân là không cẩn thận để ba mẹ nghe thấy.
Cô bé xoay người sang chỗ khác, bộ dáng giống tiểu đại nhân, vỗ vỗ tay mình, rồi tự hỏi tự trả lời.
- Từ Từ có phải con bị giáo viên phát điên ở trường học cào hay không?
- Đúng a! Cô ấy thật đáng sợ! Còn cắn người! Bất quá sau đó cô ấy bị chú cảnh sát bắt lại mang đi, sẽ không đến cắn người nữa!!
Tề Minh nghe Từ Từ nói xong, trong lòng bỗng nhiên cả kinh, còn cắn người……
Chẳng lẽ là ngày đầu tiên mạt thế bùng nổ đã có tang thi xuất hiện?
Nhưng vì sao lại không có một chút tiếng gió nào, ngay cả đứa nhỏ bị nghiêm khắc yêu cầu không được nói.
Nghĩ đến con gái đã từng đi dạo một vòng qua miệng tang thi, Tề Minh nghĩ mà sợ, ôm chặt thân thể nho nhỏ của con gái.
May mắn ông trời phù hộ, không để Từ Từ của hắn biến thành tang thi.
- Ba ba, cô giáo đó thật đáng sợ nha! Cắn thầy giáo thể dục của con chảy máu, bây giờ cũng đáng sợ như lũ quái vật đó vậy!
Từ Từ được ba ôm trong ngực, đôi mắt to chứa đầy nước mắt, lúc ấy bọn trẻ trong lớp đều sợ hãi, khi về nhà, cô bé cũng muốn kể với mẹ
Nhưng thầy giáo nói chuyện này không thể kể cho ba mẹ, bạn nhỏ nào kể ra cũng sẽ bị cảnh sát bắt đi, người tiết lộ bí mật quan trọng đều là những đứa trẻ hư, về sau đều không thể đi đi học.
Từ Từ mới vào lớp một, trong lòng tràn đầy khao khát với cuộc sống tiểu học mới, cô bé nghĩ nếu nói ra thì sẽ không thể đi học được, cho nên dù rất muốn nói với mẹ mình, nhưng cũng chỉ dám nói cô bé không biết.
- Từ Từ không sợ a, về sau có ba bảo về Từ Từ, Từ Từ sẽ không phải sợ những con quái vật đó nữa.
Tề Minh ôm con gái, nhẹ nhàng vỗ về trấn an.
- n! Con biết, ba là lợi hại! Vậy ba a, giết hết quái vật rồi, có phải con có thể trở về trường học để học hay không ?
Khuôn mặt nhỏ của Từ Từ giương lên, cô nhóc đã thấy được bộ dáng giết quái vật của ba mình, giống như một đại anh hùng, thậm chí còn giỏi hơn mấy chú cảnh sát mặc đồ đen đó.
Chờ ba nhóc giết hết đám quái vật xong, thì cô có thể hồi trường học, từ nhỏ cô nhóc đã lập chí muốn thi vào đại học B.
- Có thể! Khẳng định có thể!
- Còn có một việc, Từ Từ nhất định phải nhớ kỹ, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, đều phải nói cho ba mẹ, không được nghe lời người khác, biết không?
Sắc mặt Tề Minh có chút không tốt, trong trường học xảy ra loại chuyện này, cư nhiên không cho đứa nhỏ nói với người nhà, thật quá đáng!
Bất quá hắn cũng hiểu rõ, đây có lẽ không phải là do trường học, nhất định là giáo viên bộ môn nào đó nói.
Nhìn Từ Từ ngoan ngoãn gật đầu, Tề Minh lại quay đầu nói với Hạ Tâm Di:
- Tiểu Duyệt hiểu rõ mấy chuyện này, đợi anh đi đi hỏi con bé một chút, xem thử có biết chuyện gì đang xảy ra không.
Nói đến Sở Duyệt, Hạ Tâm Di lại giật mình, nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu Duyệt nói là em nhờ cô ấy đi tìm anh?
- Đúng rồi, không thì sao?
Tề Minh hỏi.
- Nhưng em không nhờ bất cứ ai tìm anh a, thực ra chờ em kịp phản ứng lại đã không thể liên lạc với ai được, vì sao cô ấy lại nói là em nhờ cô ấy đi tìm anh?
Hạ Tâm Di không hề giấu diếm điều gì trước mặt chồng mình, nói ra hết nghi hoặc trong lòng.
Tề Minh khẽ nhíu mày, hắn đương nhiên tin tưởng vợ mình, nhưng một đường này, Sở Duyệt đối xử với hắn rất tốt, chân thành không tiếc cả mạng sống, cho dù lời nói của vợ khiến hắn có chút khó hiểu, nhưng hắn cũng sẽ không nghi ngờ Sở Nguyệt.
- Vợ, mặc kệ Tiểu Duyệt được ai nhờ cậy tới đón anh, trên đường đi đã mấy lần con bé mạo hiểm tính mạng cứu anh, anh tin tưởng Tiểu Duyệt sẽ không bao giờ làm hại anh.
Tề Minh hiếm khi nói chuyện với vẻ mặt nghiêm túc như vậy, thấy hắn nóng nảy, Hạ Tâm Di vội vàng nói:
- Em không nghi ngờ cô ấy muốn hại anh, muốn hại thì đã hại từ sớm rồi, còn có thể chờ một nhà chúng ta đoàn tụ, để giết chết cả thể sao? Em chỉ cần hiểu, nếu có một người như vậy, nhờ cô ấy tới đón anh, thì chúng ta phải biết người này là ai để chúng ta yên tâm, phải không? Anh chỉ cần hỏi cô ấy, người đó là ai là được.
- Được rồi, có thời gian anh hỏi con bé một chút. Bất quá em cứ yên tâm! Ai nhờ cậy đều không quan trọng, quan trọng là này một đường như đi dạo từ quỷ môn quan về, giữa chúng ta chính là dùng mạng để kết bạn! Bọn họ tuyệt đối có thể tin được!
Tề Minh nắm tay Hạ Tâm Di trịnh trọng nói.
- Được. Vậy anh nhớ hỏi rõ, hỏi xong nói cho em một tiếng là được. Em cũng không muốn tiếp tục rối rắm vấn đề này, anh tin tưởng em cũng tin tưởng, em tin anh cũng có mắt nhìn người.
Hạ Tâm Di cười cười, trước kia cô ấy làm kế toán, tính cách có chút ám ảnh cưỡng chế, một chuyện nhỏ mà chưa được giải quyết thì cô ấy cũng không thể buông bỏ được.
Tề Minh nắm lão vợ mình, đau lòng nói:
- Vợ, trong khoảng thời gian vất vả cho em rồi, tay đã gầy thành như vậy, ngay cả thịt trên mu bàn tay cũng biến mất rồi.
Hạ Tâm Di rút tay mình về, chẳng để ý nói:
- Này có là gì, mấy chuyện chịu đói này, làm tốt còn gọi là giảm béo. Anh xem, ban đầu em làm thế nào cũng không xuống cân được, hiện tại tốt rồi, xuống được dưới 100 kg (1kg ở Trung = 0.5kg ở VN, cân nặng này lúc đầu em có muốn cũng không dám nghĩ.
……
Sở Duyệt ngồi ở phòng điều khiển “Không cẩn thận” nghe đầy một lỗ tai, không khỏi cười khẽ, có một người đồng đội tuyệt đối tín nhiệm mình, là một chuyện rất sảng khoái a!
Nhìn dáng vẻ vợ của lão tề, hẳn là người không tồi a.
Bất quá trước khi tang thi bùng nổ, đã có tang thi xuất hiện sao? Chuyện này, vì sao đời trước cô chưa từng nghe qua?
Chiếc RV đã rời khỏi cao tốc Bắc Nam và rẽ vào một con đường lớn bên cạnh.
Sở Duyệt nhìn đầu phố chen chúc đầy tang thi, hơi thở hắt ra.
Đó là siêu thị nhà cô!
Cuối con đường này là lối rẽ vào đường Tân Hà, từ phía xa, Sở Duyệt đã nhìn thấy tòa nhà nhà mình.
Cuối cùng, cô đã trở về!
Sở Duyệt gấp không chờ nổi, thả tinh thần lực về phía nhà mình, thử dò xét, cô muốn nhìn thấy ba mẹ mình ngay lập tức, cô đã chờ đợi giờ khắc này hai đời, bây giờ không thể chờ thêm một giây!
Tinh thần lực giống như chim nhỏ về tổ, mang theo tâm tình vui sướng của Sở Duyệt mà vọt vào ngôi nhà cô thương nhớ ngày đêm.
Nhưng, phòng khách không có người, trong phòng ngủ không có người, trên sân phơi cũng không có người!
Ba mẹ cô đâu?
Sở Nguyệt đột nhiên cảm giác được một luồng khí lạnh từ phía sau dâng lên, toàn thân giống như rơi vào hố băng.