Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 165 - Chương 165 - Bỏ Lỡ

Chương 165 - Bỏ lỡ
Chương 165 - Bỏ lỡ

Sở Duyệt không thể tin được tinh thần lực của mình!

Ba mẹ cô có thể hay không……

Sẽ không, sẽ không, nhất định sẽ không!

Sau khi bình tĩnh lại, Sở Duyệt lại lần nữa dùng tinh thần lực tỉ mỉ rà quét trong nhà một lần.

Trong nhà vẫn gọn gàng chỉnh tề như bình thường, ngoại trừ có một tầng bụi ra, còn lại hết thảy đều thực bình thường.

Cửa ngăn tủ trong phòng bố mẹ mở toang, chăn bông trên giường hơi bừa bộn, trên giường còn có một ít quần áo và đồ trang sức linh tinh, nhìn giống như được cho vào vali rồi đổ ra ngoài.

Sở Duyệt giật mình, điều khiển tinh thần lực đi tới tầng hầm ngầm.

Xe nhà bọn họ không có ở chỗ để xe.

Dọc đường từ bãi đậu xe đến cầu thang có vài thi thể tang thi, có vẻ như đã bị giết được một thời gian rồi.

Nhất định là ba mẹ đi tìm cô!

Sở Duyệt cắn môi, trong mắt bỗng nhiên tràn đầy nước mắt.

Cô chuyện cô luôn lo lắng nhất chính là ba mẹ sẽ đi tìm cô, bỏ lỡ nhau trên đường.

Không nghĩ tới khi cô trăm cay ngàn đắng trở về tới, cuối cùng lại thật sự bỏ lỡ hai người.

Lúc này thế giới bên ngoài hỗn loạn như vậy, lại không có bất cứ cách thức liên lạc nào, giờ cô phải đi đâu tìm bọn họ đây?

Hai người đang ở nơi nào? Liệu họ có nhìn thấy lời nhắn cô viết trên biển báo cho họ không?

An Kiệt Kiều Đan Đan ngồi phía sau, bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt Sở Duyệt đều là nước mắt, còn tưởng rằng cô về đến nhà nên vui vẻ.

Kiều Đan Đan trêu ghẹo nói:

- Sắp đến rồi, em chờ đến khi nhìn thấy ba mẹ rồi khóc a, sao lúc này đã khóc rồi a!

Sở Duyệt giơ tay, hung hăng mà lau nước mắt, dùng giọng nói tỉnh táo nhất để nói với An Kiệt:

- Đi tới đoạn phía trước liền quay đầu, quay lại cao tốc Bắc Nam, đi thẳng đến khu phát triển kinh tế.

An Kiệt và Kiều Đan Đan đều ngẩn người, làm sao vậy? Đã đi đến đây rồi còn quay lại?

- Ba mẹ em không ở trong nhà, chúng ta trực tiếp tới khu phát triển kinh tế, tới nhà Đan Đan.

Trong mắt Sở Duyệt không còn nước mắt, ánh mắt kiên định nhìn phía trước.

Khóc có ích lợi gì, ở mạt thế, thứ vô dụng nhất chính là nước mắt.

Lúc này cô phải nắm chặt thời gian đưa Kiều Đan Đan trở về, sau đó quay đầu đi tìm ba mẹ!

An Kiệt cùng Kiều Đan Đan ngay lập tức quay qua nhìn cô, An Kiệt không nói chuyện, yên lặng quay đầu lại, tiếp tục chuyên tâm lái xe, nhưng rõ ràng sau khi quay đầu xe, tốc độ đã tăng lên.

Kiều Đan Đan từ ghế ngồi chen qua, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy Sở Duyệt, nhẹ giọng hỏi:

- Tiểu Duyệt, nhà em…… cửa nhà có đóng không?

Tuy rằng có chút tàn nhẫn, nhưng tề đan đan vẫn muốn giúp Sở Duyệt phân tích tình huống trong nhà một chút, vạn nhất Sở Duyệt quá kích động nên để sót thì sao?

Nghe Sở Duyệt miêu tả các loại dấu vết trong nhà xong, Kiều Đan Đan thở phào nhẹ nhõm một hơi, phân tích giúp Sở Duyệt, nói:

- Tiểu Duyệt, đừng sợ! Những dấu hiệu này đều nói rõ ba mẹ em đã có kế hoạch và mục đích rời đi, có lẽ là bọn họ đi tới nơi khác để tránh. Em có thể suy nghĩ xem trong nhà mình có còn nơi nào khác tương đối an toàn hay không. Cũng có khả năng là họ đi tới căn cứ, nhưng bọn họ nhất định vẫn còn sống! Chúng ta Từ Từ tìm kiếm, nhất định sẽ tìm được.

Sở Nguyệt gật đầu, dụi đầu vào trong ngực Kiều Đan Đan, giọng nói trong trẻo mà kiên định:

- Đúng vậy, em nhất định sẽ tìm được bọn họ!

Cho tới bây giờ, người duy nhất thuận lợi tìm được người nhà chỉ có một mình Tề Minh, cũng không biết tình hình trong nhà Kiều Đan Đan thế nào.

Mạt thế chính là tàn khốc như vậy, cho dù có dùng hết toàn lực, nhưng không phải mỗi người đều có thể đoàn tụ với người nhà được như ước nguyện.

Chiếu xe nhà quay đầu trở về cao tốc Bắc Nam, đi dọc theo Bắc Nam tiến về phía trước, đoạn đường này khá khá dễ dàng, giúp bọn họ thuận lời đi xuyên thành phố, rất nhanh đã đến khu phát triển kinh tế.

Tề Minh đi đến phòng điều khiển, hỏi:

- Không phải nói chỉ có mấy con phố thôi sao? Sao chưa tới nhà Tiểu Duyệt? Có phải do đường khó đi hay không?

Hắn cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết rõ ràng là đã tới nhà Tiểu Duyệt rồi, vì sao đi lâu như vậy mà vẫn còn trên đường cao tốc.

Sau khi biết ba mẹ Sở Duyệt hông ở nhà, Tề Minh hỏi tình huống cụ thể, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Tiểu Duyệt, ba mẹ em chắc chắn không có việc gì, bọn họ nhất định là đi tìm em. Nếu Từ Từ nhà anh đi học ở xa, mà gặp phải chuyện này, phản ứng đầu tiên của anh chắc chắn cũng là mang theo vợ đi tìm con bé. Không có việc gì, em lợi hại như vậy, ba mẹ em khẳng định cũng sẽ không kém, cùng lắm thì chúng ta quay đầu lại tìm bọn họ là được.

Quả nhiên người có con suy nghĩ có khác, điều nghĩ đến đầu tiên chính là đi tìm con của mình.

Cơ trưa là Kiều Đan Đan cùng Hạ Tâm Di làm.

Hạ Tâm Di không nghĩ tới trong tủ lạnh trên xe còn có rau dưa cùng thịt mới, tức khắc tinh thần tỉnh táo. Cô ấy và Từ Từ đã rất lâu rồi chưa được ăn rau dưa, lúc đầu có điện có gas, cô ấy còn có thể giải quyết được, sau này mất điện, cô ấy liền lấy tất cả thịt trong tủ lạnh ra làm thành thịt khô, sợ gas cũng bị cắt, vất vả thêm hai ngày, đem toàn bộ gạo và mì làm thành bánh tráng không dễ hư cùng bánh bột ngô, đa số đồ ăn đều được làm thành dưa muối cùng rau ngâm.

Lúc này nhìn thấy rau dưa mới mẻ, liền không khỏi vui mừng, thương lượng với Kiều Đan Đan làm món ớt xanh xào thịt, dưa chuột thái lát, bắp cải luộc và canh rau.

Cơm trưa, Sở Duyệt chỉ tùy tiện ăn mấy miếng đối phó, cô biết như vậy là không đúng, không ăn cơm thì sao có thể có sức lực đi tìm ba mẹ?

Nhưng trong lồng ngực cô như tắc nghẹt, chỉ ép bản thân ăn lung tung được một ít.

Mà Hạ Tâm Di ở phía sau thùng xe nghe nói ba mẹ Sở Duyệt không có nhà cũng rất đồng tình với cô.

Vượt mấy ngàn dặm trở về, kết quả không tìm được người, chuyện này làm cho người ta thật thương tâm!

Trách không được, cơm cũng chỉ ăn được mấy miếng, nhưng không ăn cơm, sao mà được?

Cô ấy nghĩ nghĩ, múc một chén cơm làm thành cơm nắm, mỗi nắm lớn bằng viên bánh trôi, đặt vào lò nướng một chút, sau đó bảo Tề Minh đưa qua cho Sở Duyệt, để cô làm đồ ăn vặt.

Những viên cơm nướng bên ngoài hơi vàng, bên ngoài giòn,bên trong xốp, có mùi hơi khét của cơm cháy, Sở Duyệt ăn một nắm nhỏ, liền nhịn không được mà bật khóc.

Khi còn nhỏ cô không thích ăn cơm, mẹ cô cũng thường làm các loại cơm nắm, loại cơm nắm nướng qua là thức mà lúc đó cô thích thích.

Khóc cho đã xong, ngực cũng không còn nghẹn nữa, Sở Nguyệt ăn hết cơm nắm xong, lại ăn thêm hai bát.

Sở Duyệt đầy máu sống lại, lúc này trong đầu cô lại quy hoạch một lộ tuyến khác.

Không có việc gì!

Con đường này, đời trước cô đi ba năm, đời này chỉ mới đi được nửa tháng, cô rất quen thuộc lộ trình, nhất định có thể tìm được ba mẹ!

Ăn cơm trưa xong, xe cũng đã tiến vào khu phát triển kinh tế.

Đường bên này không rộng, cũng chẳng dễ đi như trên cao tốc, cho dù là con đường mà Sở Duyệt ngàn chọn vạn tuyển mới ra được, khi đi tới bọn họ vẫn bị chặn ở giữa đường phố.

- Không qua được, xuống xe chạy bộ.

Sở Nguyệt nhìn mấy chiếc xe chen chúc nhau ở phía trước, quãng đường muốn chạy cũng không xa, cho dù có Hạ Tâm Di và Yoyo cũng không sao cả.

Sở Nguyệt nhìn phía trước có mấy chiếc ô tô chen chúc nhau, quãng đường cần chạy cũng không xa, liền tính mang theo Hạ Tâm Di cùng Từ Từ, cũng không có vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment