Hạ Tâm Di dẫn Từ Từ đi theo Tề Minh xuống xe, Tề Minh nói với cô ấy, đường bị chặn không qua được, cho nên phải xuống xe đi bộ qua đoạn này.
Cô ấy nhịn không được mà quay đầu nhìn chiếc xe nhà, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc, chiếc xe tốt như vậy, phải ném trên đường.
Sở Duyệt là người xuống xe cuối cùng, khi cánh tay cô vừa rời khỏi, chiếc xe nhà phía sau đột nhiên biến mất trên đường cái.
Hạ Tâm Di cùng Từ Từ không khỏi trợn to hai mắt nhìn, một cái xe lớn như vậy, vì sao lại không thấy tăm hơi đâu!
Tề Minh tung ra một loạt gai đất đánh lui một đợt tang thi, vừa quay đầu liền thấy bộ dáng của vợ và con gái, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đây là dị năng của Tiểu Duyệt, nhanh đi theo anh, chúng ta phải rời khỏi đây.
Hạ Tâm Di sửng sốt gật đầu, mang theo Từ Từ đi sau Tề Minh tiến về phía trước.
Số lượng tang thi trên đường này còn nhiều hơn ở tiểu khu gấp mấy lần, hàng đống tang thi duỗi bàn tay đen xì, thối rữa lộ cả xương cốt ra, thi nhau chen chúc hướng về phía bọn họ, rậm rạp, nhìn thôi đã khiến da đầu tê dại, người bình thường có khi chưa kịp động thủ thì đã mềm chân.
Nhưng trên mặt mấy người Sở Duyệt lại không có một tia sợ hãi, bọn họ phân công rõ ràng, phối hợp ăn ý.
Tề Minh cùng An Kiệt phụ trách tang thi gần đó, Kiều Đan Đan cùng Sở Duyệt phụ trách bên ngoài, sau một lượt hỏa cầu và lôi điện qua đi, rất nhanh bọn họ đã mở ra một lối xông qua đám tang thi.
Sau khi chạy qua đoạn đường bị xe ô tô chặn, Sở Duyệt liền cau mày nhìn về giao lộ phía trước.
Lúc trước cô chọn con đường nhỏ hẹp này là do phát hiện ở con phố cách vách có một con tang thi biến dị vừa béo vừa tròn, cho nên mới đi vào, không ngờ con tang thi mập mạp kia trông thì có chút đồ sộ, nhưng tốc độ không hề chậm, hiện tại nó đã sắp di chuyển đến nơi này.
Nếu bây giờ bọn họ tiếp tục đi, chắc chắn sẽ lao vào miệng của nó.
Quay lại là không thể, bây giờ quay lại, không biết sẽ phải đi vòng bao nhiêu lâu mới đi qua đó được.
Đại gia!
Sinh tử xem số, không phục thì cứ làm!
Vừa lúc hôm nay tâm tình cô không tốt, coi như lấy con tang thi mập mạp này trút giận đi!
Con tang thi mập mạp kia Từ Từ di chuyển về phía bên này, điều kỳ lạ là nơi mà nó đi qua, phàm là tang thi bị nó đụng vào đều sẽ bị nó hút vào trong cơ thể béo tròn của mình, xương cốt cũng không bị nhổ ra một mảnh.
Đây là tang thi biến dị hệ cắn nuốt!
- Mọi người cẩn thận! Có tang thi biến dị hệ cắn nuốt đang tới đây, loại tang thi này khó đối phó, một chút nữa mọi người đừng vội vàng công kích nó.
Mắt thấy con tang thi mập mạp kia đã đi đến con phố này, Sở Duyệt vội nhẹ giọng nhắc nhở mọi người.
- Tang thi biến dị hệ cắn nuốt?
Mấy người Tề Minh không hiểu ra sao, bất quá rất nhanh bọn họ sẽ biết đó là dạng tang thi gì.
Từ xa, bọn họ đã nhìn thấy một khối thịt khổng lồ màu xám, tròn trịa đang tiến về phía bên này.
Khối thịt khổng lồ này cao gần bằng tòa nhà hai tầng, không có đầu, cũng không có tay chân, toàn bộ thân thể phía dưới lắc lư như sóng nước, bên trong mơ hồ còn có thể nhìn thấy tay chân của một số tang thi, khối thịt này liền dùng trọng lực Từ Từ đi về phía trước.
Sở Duyệt thấy nó đi tới, trong tay huy động một đạo lôi điện, đánh về phía nó.
Tia lôi điện đánh vào thân khối thịt khổng lồ, bị phân thành nhiều dòng điện lưu nhỏ lan ra toàn thân, nhưng nó không thể ngăn cản tốc độ di chuyển của nó, mà dần dần giống như bị thân thể của nó hấp thu.
Trong lòng Sở Duyệt thầm nghĩ không xong, tang thi biến dị hệ cắn nuốt cũng phân ra rất nhiều loại, có loại có thể dùng dị năng giết chết, có loại dùng dị năng không thể giết nó được, ngược lại là đồ bổ cho nó.
Mà con tang thi này rõ ràng thuộc về cái sau.
Mấy người Tề Minh mấy ở phía sau thấy Sở Duyệt đã ra tay, liền nhanh chóng dùng dị năng của mình tấn công con tang thi.
Nhưng dị năng của bọn họ cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Hỏa cầu của Kiều Đan Đan đánh vào thân hình toàn thịt của nó, chớp mắt một cái, liền “Xuy” một tiếng bị dập tắt, chẳng những không đốt cháy được nó mà còn khiến nó hưng phấn tiến thêm một bước lớn.
Ngay sau đó một loạt gai đất thô to xé gió bay tới, hùng hổ cắm nửa thân trên của nó, giống như hận không thể đâm nó thành cái sàng.
Nhưng làm người ta ngoài ý muốn chính là những chiếc gai đất này giống như bị ném vào trong nước, không tạo nổi một cái bọt sóng.
Mọi người đều lắp bắp kinh hãi, vì sao tất cả công kích đều giống như không có tác dụng với nó?
Vốn dĩ Sở Duyệt phát ra đạo lôi điện kia chỉ để kiểm tra loại tang thi này, mắt thấy công kích dị năng vô dụng, vậy chỉ có thể dùng biện pháp khác.
Loại tang thi này, đời trước Sở Duyệt cũng từng gặp phải, theo cô nghĩ, loại tang thi này hẳn là thuộc về hệ thủy.
Vốn dĩ Kiều Đan Đan hệ hỏa, là khắc tinh của loại tang thi này, nhưng bất đắc dĩ hệ hỏa của Kiều Đan Đan còn yếu, mà con tang thi này ăn quá nhiều, lớn quá nhanh, cho nên hỏa cầu của Kiều Đan Đan giống như là mang cây đuốc ném vào sông vậy, nháy mắt liền bị dập tắt.
Mà lôi điện của cô và gai đấy của Tề Minh càng không cần phải nói nhiều, ngoại trừ thêm một viên gạch cho nó cắn nuốt ra, thì không có chút tác dụng nào với nó.
Bất quá thứ này không phải chỉ có một nhược điểm.
Bởi vì thân hình của nó thuộc hệ thủy, ở tình huống bình thường nó sẽ giống như cái ao, nhưng lúc này chẳng những nó có thể đứng lên, mà còn có thể nuốt chửng nhiều thứ như vậy, trong cơ thể nó nhất định phải có một lớp màng nước.
Chỉ cần đem đánh vỡ tầng màng nước này, nó sẽ vỡ thành vũng nước, đến lúc đó còn sợ không tìm thấy nhược điểm trí mạng của nó sao?
Chỉ là, muốn phá lớp màng này, có chút phiền toái, lớp màng nước này của nó có lẽ là một loại chất lỏng giống như Newton có thể bị phá vỡ hoặc chữa lành bất cứ lúc nào.
- Lão tề, dựng hai vách tường căn cản nó, kiệt ca, chúng ta đi mở nó.
Sở Duyệt nói xong, một bước vọt về phía trước.
An Kiệt am hiểu cách đấu cận chiến, thứ này lớn như vậy, đoán chừng dao nhỏ của hắn có phi cũng không nổi lên tác dụng, cho nên vừa rồi hắn không ra tay, chỉ yên lặng giải quyết đám tang thi bình thường đang vây tới.
Lúc này nghe được tiếng la của Sở Duyệt, liền theo sát cô, nhằm về phía tang thi cắn nuốt.
Hai người mới vừa chạy đến trước mặt tang thi hệ cắn nuốt, Tề Minh lập tức dựng một bức tường dưới chân hai người, cao hơn cả con tang thi.
Sở Duyệt cùng An Kiệt đứng ở trên tường mới nhìn thấy con tang thi cắn nuốt này có mặt, chẳng qua khuôn mặt của nó không phải hình thể, mà là giống một bức tranh lơ lửng trên đỉnh.
Tang thi hệ cắn nuốt thuộc tính vốn là nước, hai vách tường lớn giống như con đê chặn trước mặt nó, nó không thể đi qua được, khuôn mặt phẳng trôi lơ lửng phía trên cư nhiên lại cau mày, trông giống như rất sốt ruột.
Sở Duyệt hơi nhấp môi, nhược điểm trí mạng của thứ này có phải là gương mặt này hay không?
Không để cô có thời gian suy nghĩ, con tang thi hệ cắn nuốt nhìn thấy Sở Nguyệt và An Kiệt đang đứng trên bức tường đất. Chỉ thấy trên gương mặt phẳng lì của nó, hai mắt ánh lên vẻ hưng phấn, nó bắt đầu liên tục lắc lư cơ thể, dâng cao như thủy triều dâng, cố gắng chạm tới hai người đang đứng trên tường đất.
Sở Duyệt nhìn khuôn mặt phẳng lì càng ngày càng hưng phấn của nó, không còn gì phải nghi ngờ, gương mặt này nhất định là nhược điểm trí mạng của nó.
Liền đánh vào mặt nó đi!