Sở Duyệt lấy mấy con dao rựa từ trong không gian ra, dung hợp tại chỗ, tạo thành hai con dao lớn dài hơn một mét.
Cô đưa cho An Kiệt một con, đồng thời bảo anh thu đao trong tay lại:
- Kiệt ca, dùng cái này chém lên gương mặt kia. Loại này tang thi hệ cắn nuốt này, không thể trực để nó chạm vào cơ thể, nếu chạm phải, nó là có thể nuốt chửng anh.
Đây cũng là nguyên nhân Sở Duyệt không nghĩ tới dùng không gian để thu tang thi hệ cắn nuốt thu.
Thứ này khẩu vị lớn khủng khiếp, cái gì cũng có thể nuốt, Sở Nguyệt không biết khi cô chạm vào nó để thu vào không gian, nó có nuốt chửng mình trước không.
Hơn nữa cho dù cô thu nó vào, để thứ này lọt vào không gian, cho nó lăn lộn trong đó quá nguy hiểm, không gian là địa bàn của cô mà cô còn chưa đi hết 2 phần 3 diện tích đâu, đừng để đến lúc đồ tốt trong không gian đều bị thứ này nuốt hết.
Dứt khoát xử lý nó thì hơn.
Sở Duyệt chờ con tang thi hệ cắn nuốt kia dâng cao lên bằng mặt tường, cô liều cúi người, đâm thẳng dao vào mặt nó.
“Grào ——”
Tang thi hệ cắn nuốt đau đớn kêu gào lên một tiếng, sau đó nhanh chóng co rúm trở về.
Phần giữa khuôn mặt bằng phẳng bị cắt một vết sâu, nước đen không ngừng chảy ra từ vết cắt.
Nó dường như rất quý trọng thứ nước đen đó, khuôn mặt phẳng của nó nhanh chóng co lại, cố gắng hấp thụ thứ nước đen chảy từ vết thương trở lại.
Theo thứ chất lỏng màu đen kia được hút trở lại, gương mặt bằng phẳng của nó cũng lành lại bằng tốc độ cực nhanh.
Có cửa!
Xem ra những chất lỏng màu đen đó rất quan trọng đối với con tang thi này! Vậy để cho nó thả hết ra thử xem.
An Kiệt cũng thấy được biến hóa trên gương mặt con tang thi sau một dao của Sở Duyệt, lập tức hiểu rõ thứ phía dưới gương mặt bằng phẳng này rất quan trọng với nó.
Nhân lúc tang thi hệ cắn nuốt còn đang không ngừng chữa lành mặt nó, An Kiệt móc chân trên tường đất, treo ngược cơ thể lên, vung dao chém nhiều nhát vào mặt nó.
“Hốt hốt hốt” cắt vài đao.
“Grào —— grào ——”
Trên mặt con tang thi đã bị An Kiệt cùng Sở Duyệt chém ra nhiều vết cắt lớn, thứ chất lỏng mà đen kia phun ra, nó kịch liệt mà co rút lại, cả gương mặt gần như lõm vào.
Nhưng chất lỏng kia trào ra quá mạnh, chảy từ trên đỉnh xuống cơ thể khổng lồ của nó rồi mới chạm tới mặt đất.
Mặt của nó đã bị chém đến nở hoa, chất lỏng màu đen không ngừng chảy ra, giống như một bản phác thảo bị ném vào nước mực, tốc độ hồi phục trước đó không đủ để giúp nó lành lại, trong con mắt duy nhất còn tính là lành lặn tràn ngập phẫn nộ cùng không cam lòng.
Khi nước đen chảy xuống ngày càng nhiều, hình thể của tang thi hệ cắn nuốt cũng càng ngày càng nhỏ hơn, biến thành một vũng nước màu nâu sẫm lớn trên mặt đất.
Những tang thi bị nó cắn nuốt cũng rơi ra ngoài, có con chỉ còn lại xương cốt, có con vẫn chưa tiêu hóa được một nửa, thoạt nhìn giống như một nơi thuẫn táng quy mô lớn.
Mùi hôi thối nồng nặc làm người ta không thể mở mắt, khiến người ta hận không thể thể cắt bỏ mũi mình ngay lập tức.
Vốn dĩ tang thi đã đủ thúi, nhưng cái thứ này có thúi hơn tang thi gấp mấy lần, quả thực còn lợi hại hơn vũ khí sinh hóa.
Sở Duyệt nhịn không được nôn khan, lấy hai chiếc khăn từ trong không gian ra, làm ướt, nhanh chóng buộc khăn trên mặt, thuận tay đưa cho An Kiệt đang bị hun đến xanh mặt một chiếc.
Cột chắc khăn lông, hai người từ trên tường đất nhảy xuống, đi tới chỗ vũng chất lỏng màu nâu đen kia.
Vũng chất lỏng kia còn đang chuyển động trên mặt đất, Sở Duyệt thấy bộ dáng chuyển động của nó, không giống nước chảy bình thường, mà giống như đang rút lui một cách có ý thức.
Cái này vẫn chết à?
Sở Nguyệt nhanh chóng bước tới, vung dao lớn chém vào vũng chất lỏng, sau khi chất lỏng bị cắt rời, nó giống như có ý thức, tụ lại với nhau, rồi nhanh chóng lùi lại.
Quả nhiên còn sống.
Trong tất cả các loại tang thi biến dị, tang thi hệ cắn nuốt chắc chắn là loại dễ dàng mạnh lên nhất, chúng nó có thể không ngừng nuốt chửng hết thảy đồ vật có thể cắn nuốt, để giúp bản thân tiến hóa và trở nên mạnh hơn.
Cho nên khi xung quanh đều là đám tép riu, thì con tang thi hệ cắn nuốt này gần như đã tiến hóa ý thức riêng, nếu để nó sống sót qua trận mưa kia, rất có thể nó sẽ trở thành tang thi vương.
Ở giữa vũng chất lỏng màu nâu đen, khuôn mặt bằng phẳng Từ Từ hiện ra, giống như có phần nhẹ nhõm.
Quả nhiên, nó lại bắt đầu cắn nuốt tang thi xung quanh, trong chốc lát, nó đã nuốt chửng vài con tang thi, thân thể lại bắt đầu đứng dậy.
Gương mặt bằng phẳng bị vây trong lớp chất lỏng màu đen, hơi mở rộng ra một chút, Sở Duyệt lại không thể dẫm lên đám chất lỏng này, nhất thời không thể làm gì được nó.
Tề Minh cùng Kiều Đan Đan mang theo Hạ Tâm Di cùng Từ Từ vừa lúc đi tới, bọn họ cũng bị hun không nhẹ, đều che miệng mũi không dám thả tay.
Hạ Tâm Di thiếu chút nữa bị hun đến nôn mửa, nhưng nghĩ đến không dễ dàng mới có cơm ăn, nên cố gắng nghẹn lại.
Sở Duyệt thấy Kiều Đan Đan tới, tức khắc liền có chủ ý.
Cô móc từ trong không gian ra một thùng xăng, mở nắp rồi tưới vào đám chất lỏng màu nâu đen kia, cũng ném luôn cả bình và xăng còn dư vào khuôn mặt bằng phẳng của nó, sau đó quay đầu nhìn qua Kiều Đan Đan.
Kiều Đan Đan lập tức hiểu rõ, hỏa cầu trong lòng bàn tay cô ấy liền đáp xuống đám chất lòng kia.
Đám chất lỏng “Oanh” một tiếng bốc cháy, ngọn lửa bốc cao.
Đám chất lỏng phía dưới ngọn lửa giống như đang liều mạng mà né tránh, nhanh chóng rối loạn thành một đoàn, thùng xăng ở giữa mặt phẳng đã bị nó nuốt chửng, ngọn lửa cũng đi dọc theo thùng xăng mà đốt vào bên trong đám chất lỏng.
Con tang thi hệ cắn nuốt cũng biết xăng thùng kia không phải thứ tốt, hai bên cạnh người bóp lại, nhổ thùng xăng ra ngoài.
Chỉ là thùng xăng nuốt vào nay đã được nhổ ra, nhưng xăng trong thùng không ra được, chỉ có thể mặc kệ lửa lớn thiêu đốt trong ngoài thân thể mà nó vất vả mới đứng lên được.
Trên gương mặt bằng phẳng là sự thống khổ, không ngừng gào rống giãy giụa, gương mặt bằng phẳng vì dãy dụa mà sắp biến thành ba chiều.
- Thứ này còn có thể biến hình a? Nhìn bộ dáng này có chút giống trong phim a, Từ Từ, con có nhớ chúng ta từng xem qua phim điện ảnh kia không? Chậc chậc, thật không ngờ lại được nhìn thấy nó ngoài đời.
Tề Minh nhìn bộ dáng của con tang thi trước mắt, có chút rùng mình, theo bản năng muốn che mắt con gái mình lại.
Nhưng ngẫm lại, một đường này hắn nếm trải đủ sự tàn khốc của mạt thế, cảm thấy sớm hay muộn thì con gái vẫn phải đối mặt với nó, đành bỏ tay xuống, lo lắng cô nhóc bị sợ hãi nên mới so sánh với phim ảnh.
Không nghĩ tới hắn còn chưa nói xong, đã nhìn thấy con gái mình che miệng hưng phấn gật đầu với hắn, hình như rất vui vẻ, không có chút gì là sợ hãi.