Tang thi hệ cắn nuốt kia bị đốt cháy càng ngày càng nhỏ, mấy người bọn họ đứng bên cạnh nhìn nó bốc chay, thỉnh thoảng dọn dẹp đám tang thi xung quanh.
Ngay cả Hạ Tâm Di cũng giết được vài con tang thi dưới sự hộ tống của Tề Minh .
Cho dù lúc ở trong nhà, cô ấy đã rèn luyện tâm lý vài ngày, nhưng khi giết con tang thi đầu tiên, tay Hạ Tâm Di vẫn run rẩy không ngừng.
Nhưng nghĩ đến con gái phía sau mình, nghĩ đến những người chạy xuống dưới lầu lại bị tang thi cắn xé mà cô cùng Từ Từ đã nhìn thấy, nếu cô ấy không giết tang thi, thì kết cục cuối cùng của bọn họ cũng sẽ giống như những người đó.
Mặc dù Tề Minh sẽ bảo vệ hai người, nhưng cô ấy không thể để người khác bảo vệ mãi được.
Lúc cô nghiến răng cắm con dao Tề Minh cho vào đầu con tang thi, cô ấy mới nhận ra việc này không khó như vậy.
Có cái thứ nhất, cái thứ hai, cái thứ ba sẽ dễ dàng hơn nhiều, chỉ khi bị máu đen của một con tang thi bắn lên mặt, cô ấy vẫn nhịn không được phun ra.
Từ Từ tuy có sức lực lớn, nhưng dáng người quá nhỏ, khi gặp phải tang thi trưởng thành, cho dù con bé có nhảy dựng lên cũng không với tới, nhiều nhất chỉ chém được hai đao vào người tang thi.
Sở Duyệt dạy con bé cách đào tinh hạch trong đầu tang thi, thuận tiện luyện tập làm thế nào để mở đầu tang thi chỉ với một dao.
Từ Từ không hổ là con gái Tề Minh, không hề có chút ác cảm nào với việc đào tinh hạch, càng ngày càng thuần thục, vài lần là có thể móc ra một viên tinh hạch, căn bản không để bụng đến nó có ghê tởm hay không.
Trong lòng Sở Duyệt thầm khen ngợi, đứa nhỏ này, tương lai ở mạt thế nhất định sẽ sống không tồi.
Đốt ước chừng hơn hai mươi phút, lửa mới dần dần bị dập tắt, để lại đống tro tàn trên mặt, Sở Duyệt tìm tìm trong đống tro, phát hiện một viên tinh hạch hình tròn màu lam nhạt.
Cô duỗi tay nhặt lên, bình tĩnh nhìn nó biến mất trong lòng bàn tay mình.
Lập tức ý thức của Sở Duyệt cũng tiến vào không gian theo, quả nhiên nhìn thấy viên tinh hạch kia vào không gian xong, biến thành thành một điểm sáng màu lam bay về phía quả cầu ánh sáng trên không trung.
Quả cầu ánh sáng hấp thu điểm sáng xong, giống như lại lớn thêm một ít.
Được rồi, quả nhiên là như thế này!
Những tinh hạch mà cô thu vào trong không gian quả nhiên đã bị hắn hấp thu.
Nhưng vì sao hắn hấp thu tinh hạch, cuối cùng dị năng lại cho cô?
Chẳng lẽ hắn là nhân cách thứ hai bị phân liệt ra của mình?
Không không không, không có khả năng!
Sở Duyệt lắc lắc đầu vứt bỏ cái ý tưởng này, cô là người có tinh thần lực, không phải có bệnh tâm thần.
Lại nhìn thoáng qua quả cầu ánh sáng kia, Sở Duyệt rút ý thức ra khỏi không gian.
Về sau có thời gian, nên tìm cho hắn chút tinh hạch tang thi biến dị lợi hại hơn chút, để hắn ăn, một ngày nào đó có thể biến thành người siêu cấp mập mạp từ bầu trời rơi xuống.
Giải quyết xong tang thi hệ cắn nuốt, nhưng tang thi ở con phố này cũng bắt đầu hưng phấn lên, xe không thể đi qua được. Bọn họ chỉ có thể vừa giết tang thi vừa chạy về phía trước, khó khăn lắm mới chạy ra khỏi con phố đó, sang một con đường khác.
Sở Duyệt vừa định thả xe ra, bỗng nhiên nghe thấy tiếng la lớn ở trên lầu đối diện:
- Đan Đan!
Kiều Đan Đan đột nhiên quay đầu lại, trên tầng cao nhất của tòa nhà đối diện, một bóng người nhảy lên lan can, vẫy tay, hét lớn:
- Đan Đan, nơi này! Anh ở chỗ này!
- Khang Ninh!
Giọng Kiều Đan Đan có chút run rẩy, đó chính là vị hôn phu mà cô yêu nhất.
Mấy người Sở Duyệt đều có chút ngoài ý muốn, không ngờ lại gặp được vị hôn phu của Kiều Đan Đan ở đây, vận khí thật đúng là không tồi a!
Đối diện là một tòa nhà hơn mười tầng kiểu cũ, Khang Ninh đứng trên nóc nhà cố gắng vẫy tay về phía Kiều Đan Đan, hai mắt Kiều Đan Đan đỏ hoe, vội vàng chạy về phía đó.
Mấy người Sở Duyệt cũng vội vàng đi theo, phía trước có khá nhiều tang thi, một mình Kiều Đan Đan không thể đối phó được với chúng.
Khi mọi người chạy đến dưới lầu tòa nhà kia, mới phát hiện tất cả cửa đã bị bịt kín, căn bản là không vào được.
Đột nhiên cửa sổ tầng hai mở ra, chiếc thang dây được buộc bằng dây thừng không rõ chất liệu từ bên trong rơi xuống, Khang Ninh thò đầu từ bên trong ra tới, nói với mọi người:
- Mau! Mau leo lên!
Mọi người nắm lấy thang dây leo lên, Tề Minh mang theo Từ Từ leo lên trên trước, Sở Duyệt cùng An Kiệt lót sau, hai người lên lầu cuối cùng.
Sở Duyệt lên lầu, liền cảm thấy không khí có chút không đúng, sắc mặt Kiều Đan Đan có chút kỳ quái, đứng cách vị hôn phu của mình rất xa, sắc mặt Khang Ninh cũng có chút ngượng ngùng.
Theo lý thuyết, khi gặp chồng chưa cưới của mình, nếu không ôm thân thiết một trận giống Tề Minh thì cũng nên vui vẻ nói vài câu a, vì sao cô lại cảm thấy không khí này có chút căng thẳng a.
Sở Duyệt lại quay đầu đánh giá Khang Ninh một chút, tên này bộ dáng không tồi, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao lớn, nhìn qua có vẻ là người rất đàng hoàng, hơn nữa Kiều Đan Đan còn nói hắn là cảnh sát.
Bất quá, sao lại có một cô gái rụt rè trốn sau lưng hắn?
Sở Duyệt quay đầu nhìn về phía người đi lên trước, Tề Minh: Chuyện này là sao?
Tề Minh dùng ánh mắt ra hiệu, ám chỉ người phụ nữ đang trốn sau lưng Khang Ninh, cong môi lắc đầu..
Hắn cũng không rõ ràng a.
Lúc hắn mới leo lên đến nơi, còn tường là hai anh em, định hàn huyên hai câu.
Kiều Đan Đan vừa leo lên đến, Khang Ninh đã đón được cô ấy, lúc cô ấy nhảy xuống cửa sổ liền vui vẻ ôm lấy Khang Ninh, còn chưa nói được hai câu, cô gái kia đã đi tới, một phen ôm xen vào giữa hai người, vẻ mặt kích động nói:
- Chị, chị còn sống thật tốt!
Lúc ấy sắc mặt Kiều Đan Đan liền thay đổi, tránh khỏi cái ôm kỳ quái kia, ánh mắt không chút thiện cảm nhìn cô gái kia.
Cô gái kia hình như rất sợ Kiều Đan Đan, lập tức trốn ra phía sau Khang Ninh, giống như Kiều Đan Đan đã làm gì đó với cô ta, ngay cả tên thẳng nam như Tề Minh còn nhìn ra được trên người cô gái này có mùi trà ( trà xanh).
Khang Ninh thấy mọi người đều đã lên hết, vội dẫn mọi người lên lầu, hắn hình như cũng biết Kiều Đan Đan vì sao lại không vui, cố ý đi đến bên cạnh cô ấy, nhỏ giọng giải thích:
- Đan Đan, em đừng nóng giận! Anh tới nhà ba em tìm em thì đụng phải cô ta, ba em cùng mẹ kế đều đã biến thành tang thi, trong nhà chỉ còn một mình cô ta, nếu anh không dẫn cô ta theo, một mình cô ta cũng chỉ có thể ngồi chờ chết, gặp cũng đã gặp, anh không thể bỏ mặc cô ta, tốt xấu hai người cũng là người một nhà!
Kiều Đan Đan nghe đến đó, không khỏi có chút sửng sốt, hóa ra là Khang Ninh còn đi tới nhà ba tìm cô.
Lúc cô đi tìm Kiều Thi Thi, Khang Ninh đang làm nhiệm vụ bên ngoài, cô cũng không muốn khiến hắn phân tâm nên không nói cho hắn biết mình ở đâu, chỉ nghĩ chờ hắn hoàn thành nhiệm vụ trở về rồi nói, ai biết sau đó lại không thể liên lạc được.
Không nghĩ tới hắn đã đến nhà bên kia tìm mình, nói không cảm động là giả, Kiều Đan Đan miễn cưỡng cười cười, gật đầu, coi như tiếp nhận lời giải thích này, nhưng trong lòng vẫn có chút không dễ chịu.
Cô gái này tên là Lạc Văn Khiết, con gái của mẹ kế dẫn theo vào nhà cô, chỉ nhỏ hơn Kiều Đan Đan mấy tháng.
Lúc đầu, Kiều Đan Đan cùng Lạc Văn Khiết, thậm chí mẹ kế ở chung không tồi, tuy không tính là thân mật, nhưng cũng là tôn trọng lẫn nhau.
Sau đó không bao lâu, đôi mẹ con này bắt đầu diễn tuồng, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, lật ngược phải trái, thường thường châm ngòi ly gián, khiến người ba hồ đồ của Kiều Đan Đan càng ngày càng nghiêng về phía bọn họ, sau khi mẹ kế sinh cho ông ta một đứa con trai, ông ta liền hoàn toàn quên mất đứa con gái Kiều Đan Đan này.
Nhưng ông ta lại đối xử rất tốt với đứa con gái tiện nghi Lạc Văn Khiết này, Lạc Văn Khiết thi trượt đại học, ông ta đã chi rất nhiều tiền để đưa cô ta vào một trường đại học tốt, nhưng Kiều Đan Đan thi đại học, ngay cả tài liệu ôn thi mà ông ta cũng không muốn cho.
Kiều Đan Đan không rõ mình hận Lạc Văn Khiết bao nhiêu, nhưng mỗi khi nhìn thấy cô ta, cô giống như đang nhìn thấy một con ruồi bọ, chán ghét lại ghê tởm.