Sở Duyệt dùng tinh thần lực rà quét tòa nhà này một lần, thuận tiện nghe góc tường, lúc này đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra cô gái này là đứa em gái tiện nghi của Kiều Đan Đan.
Kiều Đan Đan không thích nhắc tới người này, đời trước chỉ nhắc tới vài lần, là kiều Thi Thi khởi đầu.
Lạc Văn Khiết vốn đang đi phía trước, nhưng sau đó Khang Ninh quay lại tìm Kiều Đan Đan, cô ta cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Sở Nguyệt và An Kiệt đi phía sau chặn lại không qua được, cô ta gấp đến độ hét lên:
- Khang Ninh ca! Khang Ninh ca!
Khang Ninh bảo cô ta đừng đi xuống, tiếp tục dẫn đường thì cô ta mới ngừng lại.
Lúc này nhìn thấy Khang Ninh nói với Kiều Đan Đan vài câu, sắc mặt Kiều Đan Đan lại tốt lên, cô ta lập tức muốn quay lại.
Nhìn thấy hai người Sở Duyệt cùng An Kiệt chặn đường kín mít, Lạc Văn Khiết cắn chặt răng, dưới chân dẫm hẫng một cái, liền ngã xuống cầu thang.
- A! A ——
Sở Duyệt cùng An Kiệt vốn dĩ đi ngay sau gót chân cô ta, không nghĩ cô ta đột nhiên bị ngã cầu thang, hai người không chú ý một cái, mỗi người một chân dẫm phải cô ta, tức khắc Lạc Văn Khiết đang ngã nhẹ một cái, bị dẫm phải, tiếng kêu nhỏ nhẹ tức khắc biến thành tiếng thét chói tai của heo bị chọc tiết.
Sở Duyệt cùng An Kiệt yên lặng rút chân về, vừa định đi qua đỡ cô ta, lại nghe thấy tiếng gào rú của tang thi ở trên lầu truyền.
Trong tòa nhà này có tang thi, bất quá chúng đều bị nhốt trong nhà, lúc này, đám tang thi ở tầng trên và tầng dưới nghe thấy tiếng kêu của Lạc Văn Khiết, đều hưng phấn bắt đầu tông cửa.
Lạc Văn Khiết cũng bị dọa rồi, bọn họ trốn trong tòa nhà này, điều quan trọng nhất là phải chú ý không cần kinh động tang thi, tiếng hét chói tai vừa rồi của cô ta giống như một lời thông báo với decibel cao để đánh thức đám tang thi.
Mọi người đều ngưng thần nín thở, đứng ở cầu thang, thẳng đến tiếng gào rống cùng tiếng đập cửa của tang thi dừng lại
Sở Duyệt đi tới kéo Lạc Văn Khiết lên, lại bị cô ta hất ra, ủy ủy khuất khuất nhỏ giọng nói với Khang Ninh ở phía sau:
- Khang Ninh ca, vừa rồi không phải em cố ý muốn hét lên, là hai người bọn họ đẩy em ngã, lại dẫm vào chân em, em không nhịn được mới hét lên, em đau quá a!
Kỹ thuật ném nồi này thật đúng là mượt a, Sở Duyệt sao có thể nhịn cô ta:
- Ai đẩy cô? Đầu óc cô có vấn đề đi! Cô đang đi phía trước, sau đó liền ngồi thụp xuống, chúng tôi không chú ý thiếu chút nữa bị cô làm vướng chấn suýt ngã, mà còn chưa nói gì, cô còn muốn ăn vạ chúng tôi, há mồm ra là có thể nói dối được, đời trước cô đứng đầu nhóm bán hàng đa cấp đi.
Lạc Văn Khiết cắn môi không nói lời nào, ngồi xổm ở đó, dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn Khang Ninh.
Khang Ninh khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói:
- Không có chuyện gì đi? Có thể đứng lên không? Nếu có thể thì đứng dậy rồi đi lên đi. Ở đây không an toàn.
Lạc Văn Khiết gật gật đầu, cụp mắt, trong ánh mắt có chút không cam lòng, người đàn ông này quá thẳng, không lay động được hắn.
Nhưng nếu hắn không có ý với cô ta, thì vì sao lại không màng nguy hiểm tính mạng tới cứu cô ta ra?
Cô ta đỡ tường đứng lên, cau mày cắn môi chậm rãi bước lên hai bước, né sang một bên cầu thang, nói với Sở Duyệt:
- Tôi đau chân, không đi nhanh được, các người đi lên trước đi.
Sao Sở Duyệt lại không biết cô ta đang muốn làm gì, đây là muốn xen vào giữa cặp đôi mới đoàn tụ kia a.
Cô quay đầu nhìn về phía Kiều Đan Đan hô:
- Đan Đan, sao hai người không đi trước đi, không có người dẫn đường thì chúng tôi không biết đi thế nào.
Kiều Đan Đan gật gật đầu, trong mắt mang theo ý cười, lôi kéo Khang Ninh đi lên phía trước, thuận tiện giới thiệu cho bọn họ, chỉ duy nhất không giới thiệu Lạc Văn Khiết.
Lạc Văn Khiết cắn răng, muốn đuổi kịp Khang Ninh, lại bị Sở Duyệt chặn phía sau, còn quan tâm nói:
- Không phải chân cô bị đau sao, đi chầm chậm chút, đừng để ngã xuống lại nói tôi đẩy cô.
Lạc Văn Khiết bị cản ở phía sau, mắt thấy một nhà Tề Minh cũng muốn sắp vượt qua minh, cô ta cũng không dám một mình đi phía sau, vội vàng đi theo, cũng không giả vờ đau chân nữa.
Hạ Tâm Di đi phía sau nhìn thấy cô ta như vậy thì không khỏi trợn tròn mắt, đạo hạnh nông cạn như vậy lại còn thích giả vờ, thật sự chẳng ra sao cả.
Mọi người leo lên tầng cao nhất, trên tầng cao nhất có một ngôi nhà làm bằng gạch thép màu, trước đó không biết dùng để làm gì, nhưng hiện tại đã bị mấy người Khang Ninh sử dụng, biến nó thành nơi ở tạm thời của bọn họ.
Trong phòng có rất nhiều người lớn tuổi, trong đó có một người phụ nữ trung niên, khoảng hơn 50 tuổi đang đứng ở cửa, nhìn thấy Kiều Đan Đan, ánh mắt liền sáng lên, bước tới vài bước, lôi kéo tay Kiều Đan Đan, còn chưa kịp nói lời nào, vành mắt đã đỏ ửng.
Kiều Đan Đan cũng đỏ mắt, lôi kéo tay bà ấy nhẹ giọng hô:
- A di! Mọi người có khỏe không?
Người này là mẹ của Khang Ninh, nghe thấy Kiều Đan Đan hỏi mình, nước mắt lập tức rơi xuống, nghẹn ngào nói:
- Thúc cháu…… đã…… mất tích, bé ngoan, cháu còn sống, còn sống là được.
Kiều Đan Đan nhẹ nhàng ôm lấy mẹ Khang, còn chưa nói được lời, Lạc Văn Khiết bên cạnh đã đi tới một phen giữ chặt mẹ Khang, nhẹ nhàng nói:
- A di, dì xem, cháu đã nói a, chị gái chắc chắn sẽ không có việc gì, không phải chị ấy đã trở lại sao? Bây giờ không cần phiền toái Khang Ninh ca đi khắp nơi tìm chị ấy nữa.
Nói xong lại liếc mắt nhìn mấy người Sở Duyệt một cái, nói với mẹ Khang:
- A di, chúng ta có nên lấy chút đồ ăn cho chị gái và bạn chị ấy hay không? Dì nhìn bọn họ, ngay cả túi cũng không có, chắc chắn là rất lâu rồi chưa được ăn gì.
Mẹ Khang nhìn nhìn nhóm người Sở Duyệt, ngoại trừ Hạ Tâm Di mang theo con gái có đeo một cái túi lớn bẹp bẹp, những người khác đều là đi tay không, trong lòng không khỏi có chút bất mãn.
Nhiều người như vậy, vì sao không mang theo một chút đồ ăn nào?
Bà ta lại ngẫm lại, thế đạo này có thể tồn tại đã không tồi, nếu bọn họ đều là bạn của Kiều Đan Đan, bà ta cũng không có gì để nói, nên quay người đi lấy đồ cho họ.
Kiều Đan Đan vội vàng kéo bà, nói:
- A di, không cần, chúng đều đã ăn rồi, không đói bụng.
Mẹ Khang cười vỗ vỗ tay cô ấy, nói:
- Đứa nhỏ ngốc, còn khách khí với a di làm gì?
Nói xong liền xoay người đi vào trong phòng, Kiều Đan Đan muốn giữ chặt bà ta, lại bị Khang Ninh kéo trở về.
Khang Ninh thấy mẹ mình đi lấy đồ, liền giữ chặt Kiều Đan Đan, đang muốn nói hai câu thì Lạc Văn Khiết lại cướp lời, nói:
- Khang Ninh ca, anh qua bên kia lấy nước cho chị gái và mấy người bạn chị ấy rửa mặt đi, anh xem, trên mặt bọn họ còn có máu tang thi a, cũng không biết có bị thương đâu hay không.
Mà đám người trong phòng mái thép nhìn mấy người mới tới, đại bộ phận đều có ấn tượng với Kiều Đan Đan, bọn họ đều là hàng xóm nhà Khang Ninh, đi theo Khang Ninh và mẹ hắn cùng chạy ra tới.
Lúc này nghe thấy hai chữ có thương tích, đều đồng thờiđem ánh mắt nhắm vào bọn họ, giống như sợ có người nào bỗng nhiên biến thành tang thi.
Khang Ninh không để ý tới Lạc Văn Khiết, cởi áo sơ mi ra, lau mặt cho Kiều Đan Đan, nói:
- Bọn họ không bị thương, lúc mới lên lầu tôi đã nhìn qua, nếu là có vết thương thì tôi đã không dẫn bọn họ lên.
Kiều Đan Đan để mặc Khang Ninh lau mặt cho mình, ngay cả ánh mắt cũng không cho Lạc Văn Khiết một lần, ngày trước, lúc ở trong ngôi nhà nhà, cô ta và mẹ cô ta đã thích diễn mấy vở này.
Hai mẹ con bọn họ đề phòng cô giống như phòng cướp, giục ba cô đi làm việc này việc kia, chốc lát phục vụ nước, chốc lát lại cắt trái cây, một lúc lại nói đến giờ nên mang con đi chơi, khiến cô và ba không có thời gian nói chuyện riêng.
Bọn họ giống như sợ nếu để hai ba con ở riêng, cô chỉ cần nói một câu thôi, là có thể lấy hết toàn bộ gia sản.
Nhưng mấy mánh khóe này không có tác dụng với Khang Ninh, hắn lại không phải người ba có lỗ tai mềm như sợi bún kia của cô.