Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 170 - Chương 170 - Khang Ninh Ma Kỉ

Chương 170 - Khang Ninh ma kỉ
Chương 170 - Khang Ninh ma kỉ

(Ma kỉ: Có nghĩa là một bên rất lo lắng trong khi bên kia lại rất chậm chạp, thực hiện mọi việc một cách lộn xộn.)

Trên người Sở Duyệt bọn họ cũng là có chút bẩn thỉu, lao ra từ trong tang thi đàn, sao có thể sạch sẽ được.

Bất quá bọn họ cũng không nghĩ đến việc sửa soạn, lát nữa còn phải đi xuống, lười lãng phí thời gian, nên chỉ lau qua mặt.

Lúc này mẹ Khang cầm mấy gói bánh mì trong tay đi tới, lại bị một người đàn ông trung niên kéo lại.

- Thầy Tô, nếu bà mang đồ ăn mà chúng ta cực khổ lấy được cho con dâu bà ăn, thì tôi không có ý kiến, nhưng tôi không đồng ý đưa cho người không rõ lai lịch này!

- Đúng vậy, chúng ta đều là ăn bữa hôm lo bữa mai, cho bọn họ đồ ăn rồi chúng ta ăn cái gì? Ai biết kia con quái vật có trở về hay không, nếu nó quay lại, chúng ta không thể ra ngoài kiếm thức ăn được.

Có người trong đám đông cũng lên tiếng phụ họa.

Sở Duyệt nhìn đám người trong nhà thép, có người đắm chìm trong thế giới riêng của mình, thậm chí không thèm nhìn sang bên này.

Một số người nhìn bọn họ giống như thấy trộm đột nhập vào nhà, khi thấy mẹ Khang lấy đồ tới cho bọn họ, biển hiện trên khuôn mặt càng rõ hơn.

Mẹ Kang có chút xấu hổ, đồ họ mang theo đều đã ăn hết, đồ trong tay phần lớn đều là Khang Ninh mang về.

Bà dùng những thứ con trai tìm được để nuôi con dâu tương lai và bạn bè của cô, vi sao còn bị người khác lôi kéo không được cho? Bà mẹ chồng tương lai này, còn mặt mũi hay không.

- Chị, chị nhìn chị, mang nhiều người tới đây như vậy, làm a di khó xử.

Lạc Văn Khiết ở bên cạnh hả hê nói.

Kiều Đan Đan nhìn cô ta một cái, sau đó quay đầu nhìn mẹ Khang, lôi kéo bà, nói:

- A di, thật sự không cần lấy đồ ăn cho cháu. Đồng đội của cháu rất lợi hại, bọn họ đi cùng cháu tới tìm mọi người, cháu tới mọi người đi căn cứ.

Mẹ Khang nghe nói là đi căn cứ, liền giật mình nói:

- Đi căn cứ? Chúng ta cũng muốn đi căn cứ. Bất quá trên đường không dễ đi, chúng ta ngơ ngác đi bộ mấy ngày, còn có mấy người chết.

Mẹ Khang thở dài, lại nói tiếp:

- Cháu không biết, hai con phố này có một con quái vật rất lợi hại, lại cao lớn, còn đuổi theo ăn thịt người, chỉ cần bị nó đụng phải đều sẽ bị ăn thịt, thật sự rất đáng sợ! Hai ngày này chúng ta chỉ có thể trốn ở chỗ này không dám đi xuống. Cũng may vận khí của mọi người tốt, cư nhiên không đụng phải nó, bằng không đã có chuyện rồi.

Khang Ninh đi tới cũng nói:

- Đúng rồi, Đan Đan, không phải bọn anh muốn ở lại nơi này, thật sự là thứ kia quá lợi hại, xe của chúng ta cũng không đủ dầu,không đi được.

- Vừa rồi anh nhìn thấy bên đó có rất nhiều khói, cũng không biết xảy ra chuyện gì, may mắn mọi người không gặp phải.

Kiều Đan Đan nghe bọn hắn nói xong, biết quái vật mà hai người nói chính là con tang thi cắn nuốt kia, cô nhìn nhìn Sở Duyệt, rồi nói với Khang Ninh:

- Con quái vật mà mọi người nói đến là quả cầu thịt kia đi? Đó là tang thi hệ cắn nuốt, em cùng đồng đội đã giải quyết nó, không cần suy nghĩ nữa.

Mẹ Khang nghe xong, ánh mắt sáng lên, lập tức nắm chặt tay Kiều Đan Đan hỏi:

- Thật sự?

Khang Ninh lại có chút không tin, thứ kia lớn như vậy, chỉ với quyền cước của mấy người bọn họ, sao có thể đánh thắng được.

Những người khác nghe nói tang thi lợi hại kia đã chết, tức khắc đánh lên tinh thần, sôi nổi đứng lên hỏi:

- Thật vậy sao? Thật tốt quá! Cuối cùng chúng ta cũng có thể đi ra ngoài rồi.

Lạc Văn Khiết đứng ở một bên nhàn nhã nói:

- Sao có thể a! Con quái vật kia lớn như vậy, ngay cả Khang Ninh ca có súng cũng không thể làm gì nó, chỉ dựa vào mấy người các người mà đòi giết nó? Chị gái à, ngày thường chị thích khoác lác cũng không sao, nhưng chuyện này liên quan đến sinh tử của tất cả mọi người, chị đừng nói nhảm nữa.

Vốn dĩ đám người còn đang tinh thần phấn chấn, nghe được lời này xong đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía mấy người Kiều Đan Đan.

Mấy người này thoạt nhìn không giống người có dị năng gì lợi hại, chỉ vài người mà có thể giết chết con tang thi đó, đúng là không có khả năng a.

Lúc này Sở Duyệt đã không còn kiên nhẫn gì nữa, bọn họ đi theo Khang Ninh lên, định đợi hắn thu dọn đồ đạc xong sẽ rời đi. Không nghĩ tới trên lầu còn có nhiều người như vậy, đám người này dựa vào Khang Ninh còn chưa tính, mấu chốt ở chỗ không tin lời cô, tiếp tục như vậy phải mất bao lâu. Hiện giờ sắc trời cũng không còn sớm, không thể trì hoãn thêm nữa.

Sở Duyệt nhịn không được nói:

- Đan Đan, thời gian không còn sớm, chúng ta phải tranh thủ thời gian nhanh chóng rời đi, chị nói a di và bọn họ mau thu thập đồ vật đi cùng chúng ta.

Kiều Đan Đan nhìn ánh mắt có chút hoài nghi của mẹ Khang, nhẹ giọng nói:

- A di, cháu đã gạt dì bao giờ chưa, Khang Ninh, anh mau đi thu thập đồ đi cùng bọn em, chúng ta tranh thủ đi sớm chút, nhanh chóng đến căn cứ.

Khang Ninh hiểu Kiều Đan Đan, cô chắc chắn sẽ không nói dối hắn, chỉ là hắn cảm thấy quá mức tưởng tượng.

Lúc này Kiều Đan Đan thúc giục, hắn suy nghĩ,mới nói ra băn khoăn trong lòng:

- Bây giờ đã gần ba giờ rồi, chúng ta có thể đi đâu đây?Em không biết đường chung quanh đều tắc nghẽn, chúng ta không thể đi qua được.

- Bọn em đi xuyên qua thành phố để tới đây, đương nhiên biết tắc đường, nhưng vì tắc đường nên mọi người không định rời đi sao? Chẳng lẽ muốn bị nhốt ở chỗ này? Nếu bây giờ không rời đi, ngày mai có dễ dàng rời đi không? Cứu viện của quân đội vẫn loanh quanh ở ngoại thành, đợi họ tới đây, không biết phải mất bao lâu nữa.

Kiều Đan Đan cũng có chút tức giận nhìn Khang Ninh, cô không đáng để hắn tin tưởng như vậy sao?

Nhìn nhà Hạ Tâm Di đi, người ta nói đi là đi, dứt khoát lưu loát không chậm trễ chút nào, lên lầu xuống lầu chỉ mất hơn nửa giờ đồng hồ.

Nhìn lại hắn, mang theo một đám người không nói, còn nghi ngờ cái này hoài nghi cái kia, chẳng lẽ ở đây nhiều nên sinh ra tình cảm, tiếc rời đi?

Tề Minh nhìn nhìn thời gian, nhẹ giọng hỏi Sở Duyệt:

- Tiểu Duyệt, nếu bây giờ chúng ta đi bộ, có thể đi được nửa đường thì trời sẽ tối phải không? Nếu chẳng may kịp lúc chúng ta vẫn ở trong nội thành thì rất tệ.

Sở Duyệt lắc đầu nói:

- Chúng ta không đi đường cũ, từ nơi này chúng ta sẽ ra khỏi nội thành, sau đó đi vòng qua bên ngoài. Tranh thủ thời gian, chúng ta sẽ tới kịp, nơi quân đội đã dọn sạch tang thi, qua đêm ở đó sẽ an toàn hơn.

Ánh mắt Tề Minh sáng lên, vỗ đùi nói:

- Đúng rồi! Sao anh không nghĩ đến có thể đi vòng bên ngoài.

- Không phải là anh không nghĩ tới, chỉ là đi vòng bên ngoài có chút xa.

Những lời Sở Duyệt nói cùng Tề Minh, mấy người Kiều Đan Đan cùng Khang Ninh đều nghe được, Khang Ninh nhíu mày nghĩ, vẫn là quyết định tin tưởng vị hôn thê của mình, sau đó nói với đám người.

- Mọi người nhanh chóng thu thập một chút, chúng ta rời khỏi đây, tới căn cứ

Có người nhanh chóng bắt đầu thu dọn đồ đạc, có người lại có chút do dự, chỉ dựa vào vài người như vậy tới đón bọn họ, ngay cả thứ gì đó giống vũ khí cũng không có, bọn họ làm sao dám đi theo a?

Bình Luận (0)
Comment