Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 171 - Chương 171 - Ra Khỏi Thành Phố

Chương 171 - Ra khỏi thành phố
Chương 171 - Ra khỏi thành phố

Lúc trước bọn họ nhất thời hồ đồ, muốn đi theo Khang Ninh tới căn cứ.

Kết quả đi bộ mấy ngày, còn chết mấy người, cũng không thấy bóng dáng căn cứ đâu, không bằng ở nhà còn tốt hơn, ít nhất còn có chỗ để ngủ.

- Khang Ninh a, Trương thúc nhìn cháu lớn lên, không phải Trương thúc không tin cháu, bằng không cũng sẽ không đi theo cháu đến nơi này. Nhưng thúc không tin những người này! Lúc ngày thường, khi gặp người lạ bảo cháu đi theo bọn họ, cũng không thể cứ vậy mà tùy tùy tiện tiện đi theo đúng không?

Một ông chú có mái tóc hoa râm giữ chặt cánh tay Khang Ninh, nhẹ giọng nói.

- Trương thúc, Đan Đan là vị hôn thê của cháu, cô ấy cũng là cảnh sát, chú có gì mà không yên tâm?

Khang Ninh có chút bất đắc dĩ, khi hắn nhận được tin, quyết định đưa mẹ về căn cứ, những người hàng xóm này thấy hắn giống như gặp được chúa cứu thế vậy, muốn hắn đưa họ đi cùng.

Đều là người hắn quen biết từ nhỏ, hắn cũng thật sự không thể mặc kệ bọn họ, liền đưa bọn họ theo.

Khu chung cư cũ của bọn họ vốn đã ít người trẻ tuổi, hơn nữa ngày đó tang thi bùng nổ lại là ngày đi làm, cơ hồ tất cả người trẻ tuổi đều đã đi làm, cho nên hắn dẫn theo mười mấy người cơ bản đều là người già 5-60 tuổi.

Mấy ngày nay, hắn phải chống đỡ một mình, thật có chút sự mệt mỏi, trong lòng hắn cũng hy vọng có thể đưa những người này về căn cứ sớm hơn.

- Cháu tin tưởng vị hôn thê của mình, nhưng những người khác, cháu cũng tin sao?

Trương thúc nói có chút tức giận.

Khang Ninh khẽ nhíu mày, Trương thúc là người có tiếng tính tình ngoan cố, hắn không biết phải nói như thế nào để giải thích cho ông ta.

- Ai nha lão Trương, thế giới bên ngoài chúng ta lại không hiểu, nếu đã đi theo Tiểu Khang ra tới, liền nghe theo Tiểu Khang, chúng ta không giúp được gì cho cậu ấy, thì cố gắng đừng gây phiền toái cho người khác. Dù sao cũng chỉ là bộ xương già, sống lâu như vậy cũng đủ rồi, còn có cái gì đáng sợ.

Trong đám người có một lão tiên sinh khí chất nho nhã mở miệng khuyên lão Trương.

- Ông sống đủ thì còn chạy theo làm cái gì, không bằng ở trong nhà chờ chết đi!

Lão Trương tức giận hướng về phía lão tiên sinh kia.

Lão tiên sinh lắc đầu, không nói gì nữa, bắt đầu thu dọn đồ đạc cùng vợ.

“Bộp bộp!”

Hai tiếng vỗ tay vang lên trong không gian trống trải, Sở Duyệt đứng ở giữa, lớn tiếng nói:

- Năm phút sau chúng ta sẽ rời khỏi nơi này. Đi hay không là tự nguyện, muốn đi thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không muốn đi cũng không bắt buộc.

Trương thúc nghe lời này xong, quay đầu lại nhìn Sở Duyệt nói:

- Cô gái, cô nói gì mà theo nguyên tắc tự nguyện? Cô đưa Khang Ninh đi, cô bảo mấy người già chúng tôi phải làm sao? Cô đang giở trò rút củi dưới đáy nồi sao!! Khiến chúng tôi không muốn đi cũng phải đi sao!

Sở Duyệt nhìn lướt qua ông lão có vẻ ngoài hiền lành này, bình tĩnh nói:

- Ông là ai? Tôi quen ông sao? Ông có chỗ nào khiến tôi nhìn trúng? Ông cho rằng ai muốn mang theo ông đâu? Bản thân không có bản lĩnh, dựa vào người khác để chạy trốn, vậy nghe lời đi theo là được, không muốn nghe cũng có thể lựa chọn ở lại. Lại muốn đi theo bày ra vẻ trưởng bối tìm cảm giác tồn tại, mặt mũi của ông lớn như vậy sao?

- Ngươi…… mấy người trẻ tuổi các người, chỉ giỏi múa mép khua môi, nào biết cái gì gọi là lợi hại chân chính! Không nghe lời lão phu, cẩn thận chịu khổ trước mắt!

Sở Nguyệt đã đi ra bên ngoài, nghe thấy vậy, cô quay đầu lại nhìn ông ta, trên dưới đánh giá một lượt, rồi nói:

- Không phải lời nào của người già cũng nên nghe. Lời nói của ông, không nghe, tôi còn sống được thật nhiều năm!

Trương thúc bị mấy lời của Sở Duyệt làm cho tức giận đến mức thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, lại nhìn mẹ Khang Ninh cùng những người khác đang thu thập đồ, cũng không thèm tranh cãi với Sở Duyệt, quay đầu vội vàng nhét đồ đạc của mình vào túi.

Rất nhanh đám người đã thu dọn đồ xong, mấy người Sở Duyệt đi xuống lầu trước, xe nhà thì không cần bàn, cô chắc chắn sẽ không mang ra cho bọn họ ngồi, nên đi tìm mấy chiếc xe.

Trên đường có rất nhiều xe, Sở Duyệt cùng An Kiệt tìm mấy chiếc có chìa khóa, ném tang thi bên trong ra, đồng thời dọn dẹp xung quanh một chút.

Chờ mọi người leo xuống thang dây, Sở Nguyệt sắp xếp bọn họ nhanh chóng lên xe.

Lạc Văn Khiết thấy Khang Ninh cùng Kiều Đan Đan ngồi vào chung một chiếc xe, cũng muốn lên theo, đã bị Sở Duyệt túm cổ áo lôi vào xe với Trương thúc kia.

Cô ta cũng không dám hét, chỉ có thể thở phì phì trừng mắt nhìn Sở Duyệt, tỏ vẻ bất mãn của mình.

Sở Duyệt nhét cô ta vào xe xong liền xoay người đi, cả chiếc xe này đầy gai, cô sắp xếp đi cuối, nếu nghe lời thì có thể tới căn cứ an toàn không thành vấn đề, nhưng nếu muốn gây rắc rối thì đừng trách cô tàn nhẫn.

- Nhớ kỹ! Một khi đoàn xe khởi động, không thể dừng, cho nên xe phía sau nhất định phải theo sát! Nếu bị lạc trên đường, cũng sẽ không có ai dừng lại đi tìm các người.

Sở Duyệt nói xong liền lên chiếc xe đầu tiên, lần này nếu gặp phải tắc đường, không thể xuống xe chạy bộ như trước, nhiều người như vậy chạy qua tìm xe rất phiền phức.

Cho nên lần này Sở Nguyệt chọn con đường không quá tắc, cho dù là đường vòng dài hơn.

Người ngồi xe phía sau vừa đi vừa phát hiện Sở Nguyệt dẫn bọn họ đi đường vòng, không khỏi chửi rủa:

- Bọn họ đang làm gì vậy? Sao lại đi con đường này. Nếu đi đường này, thì đi tới sang năm cũng không thể ra khỏi thành phố! Vừa rồi, con đường bên cạnh rõ ràng có thể đi ra!

Mọi người sôi nổi phụ họa, nói thì nói vậy, nhưng chẳng có ai dám tự mình đi đường khác, làm đến Sở Duyệt còn cảm thấy tiếc nuối trong lòng.

Đi được khoảng hai cái giờ, cuối cùng đoàn xe đã ra khỏi thành phố, đi dọc theo bờ sông về phía căn cứ.

Bên bờ sông có một công viên rất dài, phong cảnh vẫn đẹp như xưa nhưng không ai có tâm trạng ngắm nhìn vẻ đẹp của nó nữa.

Ra khỏi thành phố, tinh thần của mọi người đều thả lỏng, ở đây không khí tươi mát hơn trong nội thành rất nhiều, mặc dù vẫn còn thoang thoảng mùi hôi thối của tang thi, bất quá mùi đó nhẹ hơn trong thành phố rất nhiều.

Mặc dù chuyến đi này không hoàn toàn viên mãn, vì họ chỉ tìm được người nhà của Tề Minh và Kiều Đan Đan, nhưng xem như không đến tay không.

Lúc trời tối, một đám người tìm được một nhà nghỉ ven đường để nghỉ ngơi.

Trong nhà nghỉ vẫn còn một ít đồ ăn, mọi người cùng nhau dọn dẹp tang thi, nấu một bữa ăn giống bữa cơm hằng ngày, ăn xong thì đi nghỉ ngơi.

Sở Duyệt ngồi trên ban công sân thượng, nhìn một nắm nước trong vắt chậm rãi chảy ra từ tay mình, cô đưa lên trước mặt nếm thử.

n, là cái vị này, nước do dị năng giả hệ thủy ngưng tụ ra đều có mùi vị.

Quả nhiên cô lại có dị năng hệ thủy!

Không gian cùng người thiếu niên trong quả cầu ánh sáng kia rốt cuộc là ai, vì sao lại có được năng lực như vậy cường đại?

Thậm chí Sở Duyệt có chút hoài nghi mình trọng sinh cũng có liên quan đến người này!

Lúc này Kiều Đan Đan cũng đi lên, ngồi bên cạnh Sở Duyệt.

Sở Duyệt nhẹ nhàng chạm chạm vào Kiều Đan Đan ở bên cạnh:

- Chị gác đêm làm gì? Còn không mau đi bồi vị hôn phu của chị đi, nếu chị không đi, tiểu trà xanh kia lại đưa nước cho hắn a.

Kiều Đan Đan liếc mắt nhìn Sở Duyệt một cái, không nhúc nhích, Sở Duyệt hỏi tiếp:

- Ai, chị tính toán xử lý cô ta như thế nào?

Bình Luận (0)
Comment