Sở Duyệt hơi hơi có chút tò mò, tính cách của Kiều Đan Đan không giống người có thể ẩn nhẫn, huống chi là Lạc Văn khiết trắng trợn táo bạo câu dẫn vị hôn phu của cô.
- Không vội, để cô ta nhảy nhót hai ngày. Khang Ninh có tinh thần trọng nghĩa hơn chị rất nhiều, chị không muốn thể hiện bản thân quá máu lạnh trước mặt anh ấy, chờ cô ta nhảy ra chút bọt nước thì thu thập cũng không muộn.
Kiều Đan Đan nhẹ giọng nói.
- Chị thật ngốc, chị thả cho cô ta đi câu dẫn người đàn ông của chị, vạn nhất anh ấy thật bị cô ta câu dẫn, thì lúc đó chị chỉ có ngồi khóc.
Sở Duyệt có chút không rõ, cô chưa từng yêu đương, nhưng nếu ai dám chạm vào người đàn ông của cô, cô khẳng định sẽ tiêu diệt tên đàn ông đó cùng tiểu tam.
- Yên tâm đi, câu không nổi! Nếu anh ấy bị loại phụ nữ này dụ dỗ đi, đối với chị mà nói, đó cũng là kịp thời ngăn cản mất mát.
Kiều Đan Đan nhàn nhạt nói.
- Không phải chị rất yêu anh ấy sao? Không phải hai người sắp kết hôn sao?
Sở Duyệt có chút nghi hoặc hỏi.
- Đúng, chị yêu anh ấy! Nhưng chị càng yêu bản thân mình hơn. Nếu có thể ở bên nhau đến già, cũng là may mắn lớn nhất đời này của chị, nếu sau này anh ấy yêu người khác, chị cũng có thể buông tay, làm chính mình.
Kiều Đan Đan nói tới đây, quay đầu lại nhìn Sở Duyệt, nói:
- Tiểu Duyệt, em phải nhớ kỹ! Không có ai có thể bảo đảm sẽ yêu ai cả đời không thay đổi, vì vậy đừng bao giờ đặt hết tâm tư của bản thân vào một người đàn ông. Cho dù có em có yêu anh ta như thế nào, em cũng phải tỉnh táo, không được vì một người đàn ông nào mà đánh mất lý trí.
Sở Duyệt gật gật đầu, ba mẹ cô cũng dạy cô như vậy, mặc kệ thế nào, phải nhớ yêu thương bản thân mình.
Kiều Đan Đan nhìn bóng dáng người đàn ông dưới lầu, vừa thấy Lạc Văn khiết tới gần đã đứng lên tránh ra xa, khẽ cười cười.
Cô tin hắn yêu mình, mà cô cũng yêu hắn, nhưng tình yêu có thể kéo dài được bao lâu?
Như ba mẹ cô hồi đó, họ rất yêu nhau, mẹ cô vì muốn gả cho ba mà không màng người nhà phản đối, trộm hộ khẩu đi. Khi cô còn nhỏ, hai người tình cảm đến mức giống như một khắc cũng không muốn tách ra.
Sau này thì sao?
Bọn họ hận không thể lấy mạng đối phương!
Cô không thể tin vào tình yêu, nhưng lại không thể cưỡng lại nhiệt tình như lửa của Khang Ninh, tham luyến tình cảm gia đình ấm áp mà hắn mang lại cho cô, cô có thể chết vì hắn, nhưng lại không dám hết lòng tin vào tình yêu của hắn.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, mọi người thu dọn đồ đạc đi tới căn cứ, đến trưa liền đụng phải quân đội dọn dẹp con đường tới căn cứ.
Mọi người nhìn thấy quân nhân, đều cảm thấy an toàn, xe phía sau đội hình bắt đầu có chút rối loạn, Sở Duyệt nhìn thoáng qua, giẫm chân ga, nháy mắt liền kéo giãn khoảng cách cùng đoàn xe phía sau.
Thấy vậy, xe phía sau vội vàng đuổi theo.
Quân đội đã đi qua, lỡ bị bọn họ ném lại trên đường thì phải làm sao?
Khoảng hai giờ chiều, trên đường ngày càng có nhiều xe của những người sống sót, đi theo dòng xe hơn một giờ, từ phía xa bọn họ đã nhìn thấy cổng lớn căn cứ Thành Đô.
Vốn Sở Duyệt không muốn tiến vào căn cứ, nhưng một câu của Kiều Đan Đan đã đánh tỉnh cô, nếu ba mẹ sở ở căn cứ, vậy thì cô có ra ngoài tìm đến chết cũng không bao giờ tìm thấy.
Tuy Sở Duyệt cảm thấy 90% ba mẹ cô không có ở căn cứ, nhưng vạn nhất thì sao?
Cô không dám đánh cuộc cái vạn nhất này, cho nên cũng đi theo đám người Tề Minh vào căn cứ.
Căn cứ Thành Đô có quy mô rất lớn, xe cũng có thể đi vào, chẳng qua phải trả phí dừng xe, cửa căn cứ có binh lính cầm súng duy trì trật tự.
Vào cổng lớn, thấy trước mặt có mấy lối đi giống như cổng bán vé nhà ga tàu lửa, trước lối đi có một hàng người thật dài đang xếp hàng, bên tai truyền đến một tiếng phát thanh ôn nhu dễ chịu:
“Hoan nghênh tất cả những người sống sót đến căn cứ Thành Đô, để xây dựng nơi trú ẩn an toàn của chúng ta, mọi người vui lòng xếp hàng và hợp tác với việc kiểm tra."
“Những người có vết thương trên cơ thể hoặc có triệu chứng nhiệt độ cơ thể cao mời tự giác xếp hàng vào lối bên phải, tiến vào khu vực cách ly. Sau khi kết thúc 24 giờ giám sát,mới có thể tiến vào căn cứ. Vì sự an toàn của bạn và những người khác, vui lòng tích cực hợp tác. Nếu có ai không hợp tác, chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế.”
Nhóm người Sở Duyệt đều xuống xe xếp hàng làm kiểm tra, khi kiểm tra đều là nam nữ tách riêng, được đưa tới phòng kiểm tra.
Bên ngoài phòng kiểm tra cũng có một hàng dài, đều là phụ nữ đang chờ kiểm tra, phần lớn là thanh niên, già trẻ chỉ có nhóm Sở Duyệt mới có.
Chờ khoảng nửa giờ, mới đến phiên mấy người Sở Duyệt.
Một lần chỉ năm người có thể vào, Sở Duyệt đi cùng Kiều Đan Đan, mẹ con Hạ Tâm Di, mẹ Khang vào, Lạc Văn khiết cũng làm nũng muốn đi vào cùng mẹ Khang, lại bị bà uyển chuyển từ chối.
Kiểm tra thân thể đương nhiên phải cởi quần áo, Sở Duyệt đã quá quen với quy trình này, vài giây đã lột sạch quần áo, mấy người Kiều Đan Đan thấy cô dứt khoát như vậy, cũng không còn ngượng ngùng.
Người kiểm tra cho Sở Duyệt là một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác trắng, thấy cô tuổi còn nhỏ lại nghe lời như vậy, liền nhịn không được nhớ tới đứa nhỏ của mình, nên đối với cô rất dịu dàng.
Sở Duyệt thuận tiện hỏi quá trình tìm người ở căn cứ, người phụ nữ trung niên cũng cẩn thận nhẹ nhàng nói cho cô biết.
Ra khỏi phòng kiểm tra, mọi người lại tới sảnh đăng ký thông tin.
Trong đại sảnh có khoảng hơn chục cửa sổ, trong đó có bảy cửa sổ dùng để đăng ký danh sách cho người sống sót mới, một cửa sổ tư vấn, hai cửa sổ còn lại dùng để tìm người.
Sở Duyệt cũng đi tới đăng ký, không có biện pháp, muốn tìm người thì phải có điểm tích phân, chỉ người có chứng minh thân phận ở căn cứ mới có thể lấy được điểm, nhất định phải là chứng minh thân phận của chính mình.
Mỗi người đăng ký đều sẽ được phát một mẫu đơn để điền vào, ngoài những mục cơ bản như tên tuổi, Sở Duyệt phát hiện một dòng tích, có dị năng hay không.
Nghĩ nghĩ, Sở Duyệt liền viết vào ô một dị năng, điền hệ lực lượng.
Đăng ký rất nhanh, thẻ chứng minh thân phận cũng được phát tới tay mọi người.
Trong mỗi tấm thẻ, căn cứ đều cấp 50 điểm, đây là phúc lợi căn cứ cho mỗi người, có thể bảo đảm sinh tồn cơ bản của một người trong năm ngày.
Căn cứ suy xét dựa trên tình huống có một số người tay không chạy tới, sợ những người này trước khi bắt đầu làm việc thì đã chết đói.
Sở Duyệt cùng An Kiệt cầm thẻ chứng minh thân phận, trực tiếp tới cửa sổ tìm người.
Hệ thống tìm người thân của căn cứ rất hoàn thiện, chỉ cần người đã đăng ký thông tin ở căn cứ, đều có thể tìm được.
Nếu không có, cũng chỉ có thể lưu lại tin tức, chờ người có điều kiện phù hợp, sẽ lập tức thông báo đến người tìm kiếm.
Sở Duyệt lo lắng đứng ở cửa sổ chờ đợi, nhân viên công tác ngẩng đầu, nhìn cô lắc đầu nói:
- Xin lỗi! Không có người cô muốn tìm. Tin tức đã để lại, khi có người phù hợp với điều kiện sẽ thông báo cho cô ngay. Người tiếp theo!
Kết quả này, Sở Duyệt đã sớm đoán trước được, nhưng lúc này vẫn hơi có chút mất mát.
Nhân viên công tác thấy cô bước đi chậm chạp, cũng không thúc giục cô, mấy ngày này cô ấy đã gặp qua rất nhiều không thể tìm thấy người thân, thậm chí có người còn gục xuống khóc lóc tại chỗ, cầu xin cô ấy giúp bọn họ tìm người, Nhưng cô ấy có năng lực gì để giúp bọn họ tìm người thân đây?
Phía sau Sở Duyệt là An Kiệt, An Kiệt muốn tìm sư phụ Ngô, cư nhiên đang căn cứ, bất quá tình huống của sư phụ Ngô không tốt lắm!