Sư phụ Ngô đến căn cứ vào ba ngày trước, hiện tại đang tiếp nhận trị liệu ở bệnh viện căn cứ.
Những chuyện khác thì nhân viên căn cứ không biết, dù sao mạng lưới thông tin cơ sở lúc này vẫn chưa hoàn thiện nên chỉ có thể đăng ký những thông tin cơ bản nhất.
An Kiệt nghe nói sư phụ Ngô ở bệnh viện, tức khắc có chút đứng ngồi không yên, muốn tới bệnh viện tìm sư phụ.
Nhưng dưới sự khuyên bảo của mọi người, vẫn quyết định dàn xếp mọi chuyện trước, dù sao cũng chỉ mất một chút thời gian.
Hơn nữa, nếu sư phụ Ngô xuất viện thì cũng phải có nơi để ông nghỉ ngơi.
Ra khỏi đại sảnh đăng ký, mọi người đã chân chính tiến vào căn cứ, có chứng minh thân phận thì có thể tự do hoạt động trong căn cứ.
Căn cứ rất lớn, nơi này ban đầu là căn cứ quân sự, sau đó lại xây dựng bao quanh một thị trấn nhỏ bên cạnh, hiện tại trên đường phố đã đầy người, lại có vài phần phồn hoa.
Một đám người tiếp tục lái xe đi vào đại sảnh giao dịch nhiệm vụ, đây là nơ chính phủ và cá nhân phát nhiệm vụ cùng nhận nhiệm vụ, giao dịch điểm tích phân cũng ở chỗ này, đương nhiên muốn thuê nhà cũng ở chỗ này.
Căn cứ không cho phòng ở miễn phí, nhưng cung cấp các dịch vụ thuê ký túc xá cho mọi người lựa chọn.
Ký túc xá dành cho nhiều người đều có giường tầng giống nhau, tám người ở một phòng, có phòng vệ sinh chung, và phải tự chuẩn bị chăn ga gối đệm.
Người mới vào căn cứ có thể dùng chứng minh thân phận đăng ký ở trong ký túc xá này năm ngày miễn phí, sau năm ngày phải trả tiền thuê nhà, tính ra cũng không đắt, 50 điểm tích phân có thể ở được một tháng.
Tề Minh và Kiều Đan Đan dìu già dắt trẻ, nên chắc chắn là phải thuê nhà ở, dự định thuê nhà tương đối lớn một chút.
Nếu có đủ tích phân, cũng có thể thuê biệt thự độc lập.
Trong tay bọn họ đều trống không, thật sự là không có gì để đổi điểm được.
Sở Duyệt hơi hơi mỉm cười, nói mọi người ra xe chuyển vật tư đổi tích phân.
Lúc cô tìm xe, đã nghĩ nếu mình không vào căn cứ, phải để lại một ít vật tư cho bọn họ dùng, nên cô đã để rất nhiều đồ vào trong xe.
Có gạo, có bột mì, mì ăn liền, lương khô, này đó đều có thể dùng để đổi tích phân.
Từ khi tiến vào căn cứ, đám người Trương thúc đã bắt đầu tự do hoạt động, tới đại sảnh liền trực tiếp dùng xe đổi lấy tích phân, sau đó chia cho mọi người.
Lúc này thấy trên xe mấy người Sở Duyệt bọn họ chất nhiều đồ như vậy, Trương thúc lại nhịn không được đi tới, hô lên:
- Vì sao trên xe mấy người lại có nhiều đồ như vậy? Những thứ này đáng lẽ phải thuộc về tất mọi người a?
Khang Ninh quả thực không thể hiểu nổi Trương thúc này, xe người ta tìm tới đều bị bọn họ đổi thành tích phân, không tìm ông ta đòi lại là may rồi, mà ông ta cư nhiên còn muốn đánh chủ ý lên đồ vật trên xe của người ta, đây là được một tấc lại muốn tiến một thước sao, hắn còn cảm thấy xấu hổ trước mặt bạn của Kiều Đan Đan.
- Trương thúc, nói đến đây mới nhớ, những chiếc xe kia đều là bọn họ tìm tới, chú không định trả lại bọn họ à?
Trương thúc nghe được lời này, sắc mặt cứng đờ, cười ha ha một tiếng, liền nói đi tìm chỗ thuê nhà gần đó.
Lúc này Lạc Văn Khiết cũng lắp bắp đi tới, vừa đi vừa bất lực nói:
- Khang Ninh ca, em phải làm gì bây giờ a?
Khang Ninh nhìn nhìn nàng nói:
- Tới căn cứ là đã an toàn, trước tìm một chỗ ở đi.
- Nhưng Khang Ninh ca, em không có tích phân, không thuê được phòng ở!
Lạc Văn Khiết thấy Khang Ninh nói xong liền muốn đi, vội chạy lên giữ chặt hắn.
Khang Ninh có chút khó hiểu:
- Không phải vừa rồi các người đã đổi chiếc xe kia lấy tích phân sao?
- Nhưng, bọn họ không chia cho em.
Lạc Văn Khiết cắn môi, bộ dáng lã chã chực khóc giống như con mèo nhỏ bị vứt bỏ.
Trương thúc còn chưa đi xa, nghe được lời này vội quay lại đầu chạy lại, phủi sạch quan hệ:
- Ai, cô đừng nói bậy a! Rõ ràng tôi đã đưa tích phân cho cô, mọi người đều ở đây, đều tận mắt nhìn thấy tích phân được ghi vào thẻ của cô.
- Tôi…
Lạc Văn Khiết cắn môi, một bộ muốn nói lại không dám.
Trương thúc thấy cô ta như vậy liền nóng nảy, tuy nói hiện tại đã tới căn cứ, một đám người già bọn họ, sau này nếu có chuyện gì xảy ra vẫn phải nhờ Khang Ninh giúp đỡ, để cô ta nói như vậy, về sau bọn họ làm gì còn thể diện.
Lạc Văn Khiết liền ô ô một khóc, cũng không nói lời nào, đây là chứng thực bọn họ khi dễ cô ta.
- Cô đừng khóc nữa, chỉ cần trả lời tôi. Cô có nhận được điểm tích phân hay không? Nếu không có, chúng ta tới sảnh kiểm tra! Cô đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, biến mấy ông già chúng tôi thành người trong ngoài bất nhất,.
Lạc Văn Khiết vốn dĩ đã chờ mấy ông chú này rời đi mới tiến tới, không nghĩ tới Trương thúc lại lộn trở về.
Lúc này đã bị đặt lên giá, thấy đám người bày ra bộ dáng không làm rõ sẽ không bỏ qua cho cô ta, mặt cô ta đã đỏ như mông khỉ, nhả ra một chữ qua kẽ răng:
- Cho……
Trương thúc thả lỏng tay, nhìn Khang Ninh nói:
- Cháu xem! Chú không lừa cháu đi! Khang Ninh a, chú nói cho cháu biết, nên cách xa cô gái này ra một chút! Chút tâm tư của cô ta với cháu, mấy lão già chúng ta đều nhìn ra, bị loại người này dính lên sẽ không có kết quả tốt ! Bạn gái cháu là một cô gái tốt, cháu nhưng đừng hồ đồ phạm sai làm!
Khang Ninh nghe thấy, vẻ mặt có chút xấu hổ, bị mẹ Khang lôi kéo đi chọn phòng ở, mẹ Khang cũng không thích cô gái tên Lạc Văn Khiết này, không tốt bằng một phần Đan Đan nhà bà.
Kiều Đan Đan nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lạc Văn Khiết một cái, cũng xoay người rời đi.
Rõ ràng có mà lại nói là không được, loại thủ đoạn này có lẽ chỉ hiệu quả với ba cô.
Chiếc xe kia đổi được không ít tích phân, một chiếc xe được 1600 tích phân, trên xe có bốn người, một người được chia 400 tích phân, hơn nữa căn cứ còn cấp cho 50 tích phân, cuộc sống của Lạc Văn Khiết ít nhất có thể ổn định trong thời gian ngắn.
Nhưng cái cô ta muốn lại không phải là chút tích phân này, thấy bọn họ thuê phòng ở tốt, người một nhà thân mật rời đi, cô ta cũng vội đuổi theo.
Chỉ là bây giờ cô ta không có xe, đuổi đến cửa cũng chỉ thấy được đuôi xe.
Nhà Tề Minh thuê một căn phòng 2 phòng ngủ, một tháng 400 điểm tích phân, cuộc sống thoạt nhìn không tệ lắm, phương tiện sinh hoạt cơ bản đều đầy đủ hết.
Sở Duyệt An Kiệt và Kiều Đan Đan đều thuê bên cạnh bọn họ, chẳng qua diện tích khác nhau, Sở Duyệt thuê nhà 3 phòng ngủ, cô tính toán sau khi rời đi sẽ để chút vật tư trong phòng này cho đám người Tề Minh, bọn họ có thể lấy ra khi cần.
Hiện tại vật tư căn cứ quá quý giá, tuy có thể đi nhận nhiệm vụ kiếm tích phân, nhưng những thứ bọn họ có thì sao phải đi mua với giá cao, tích phân để mua thứ trong tay bọn họ không có đi.
An Kiệt để đồ xuống, xong liền đi tới bệnh viện tìm sư phụ Ngô, Sở Duyệt cũng đi theo xem thử.
Lúc sư phụ Ngô bị thương khi chạy trốn, bị lật xe, bất quá hiện tại đã không còn gì đáng ngại.
Nhìn thấy An Kiệt, ông ấy kích động đến mức thiếu chút nữa ngất đi, khó khăn lắm hắn mới trấn an được, An Kiệt quay đầu tìm Sở Duyệt, lại không tìm thấy.
Sở Nguyệt một mình trở về, tới nhà Tề Minh cọ cơm.
Nhà cô ở đối diện nhà Tề Minh, cách một hành lang, cơm nước xong, Tề Minh đưa cô ra cửa, cười nói:
- Tiểu Duyệt, chờ anh hai ngày, chờ anh an bài cho hai mẹ con Từ Từ xong, sẽ đi cùng em ngược về phía bắc tìm thúc thúc và a di. Em yên tâm, có cá koi là anh ở đây, khẳng định có thể tìm được bọn họ!
Sở Duyệt cười gật gật đầu, mở cửa, mở cửa, đưa chìa khóa nhà cho hắn, nhẹ giọng nói:
- Em có đặt vật tư ở trong nhà, anh cần dùng gì thì cứ tới lấy, đám vật tư này cũng có một phần của anh.
- Vậy cảm ơn em! Đồ ăn ở căn cứ thật sự quá đắt.
Tề Minh cũng không khách khí, cầm chìa khóa, vừa trở về vừa phàn nàn.
Sở Duyệt vào cửa, bắt đầu thả vật tư vào phòng, những tinh hạch bình thường, vừa rồi cô đã cho Tề Minh, để hắn phân chia cho mọi người, những tinh hạch đó chỉ có lúc này có giá trị.
Vừa hừng đông, Sở Duyệt một mình lặng lẽ rời khỏi căn cứ thành đô, lại một mình lên đường tìm ba mẹ.