Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 174 - Chương 174 - Trên Đường

Chương 174 - Trên đường
Chương 174 - Trên đường

Sở Duyệt đang lái xe chạy như bay trên quốc lộ, ngày hôm qua cô đã phân tích kỹ lưỡng lộ trình mà ba mẹ cô đã đi.

Trong cả quãng đường trở về, cô đều không chạm mặt họ, như vậy khẳng định bọn họ đã đi đường khác.

Đường phía bắc, ngoại trừ con đường cô đi trở về, còn một đường có thể đi, cũng chính là con đường cô đi lúc này.

Cánh đồng rộng lớn, bốn phía chỉ có chiếc xe của Sở Duyệt đang lao về phía trước, đám tang thi xung quanh giống như đã yên tĩnh lại, cả thế giới trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Không có đám người Tề Minh đi cùng, lúc này chỉ có một mình cô lên đường, Sở Duyệt có chút không thói quen.

Bất quá Tề Minh có vợ và con gái cần phải chiếu cố, An Kiệt có sư phụ đang bị thương, Kiều Đan Đan còn vướng bận trà xanh một lòng muốn câu dẫn vị hôn phu của mình, bọn họ đều không thể lên đường cùng cô.

Cho dù không có những việc này, Sở Duyệt cũng không thể để bọn họ đi cùng cô trên con đường không rõ phương hướng này được, đời này cô có thể được nhìn bọn họ đoàn tụ với người nhà, cô đã cảm thấy thực viên mãn.

Chờ cô tìm được ba mẹ, nếu điều kiện cho phép, cô sẽ trở về đoàn tụ với bọn họ.

Từ giữa trưa, bầu trời càng lúc càng u ám, giống như ai đó đang nhăn mặt.

Sở Duyệt hơi thở dài trong lòng, mưa lớn sắp đến.

Khoảng ba giờ chiều, tiếng sấm sét ẩn ẩn truyền đến từ phía chân trời.

Tiếng sấm tháng 11, mang đến cho con người một loại cảm giác sắp có điều gì đó bất thường xảy ra, điểm báo không lành.

Ngay sau đó, một trận mưa như thác đổ từ trên trời rơi xuống, khí thế áp đảo như có người xé toạc bầu trời, trực tiếp đổ nước xuống, khiến con người trên mặt đất đều nhịn không được mà phát run.

Sở Duyệt đã mở cần gạt nước ở tốc độ tối đa nhưng vẫn không thể gạt hết nước mưa, nên đành từ bỏ nó, dựa vào dị năng tinh thần lực của mình để quan sát con đường phía trước.

Hầu hết người bình thường, không ai dám lái xe trong thời tiết này, ít nhất bọn họ phải đỗ xe bên đường và đợi mưa ngớt mới tiếp tục đi.

Nhưng Sở Duyệt đang muốn tranh thủ thời gian mọi người đang dừng lại để tiến về phía trước thêm một đoạn, thu hẹp khoảng cách giữa cô và ba mẹ.

Tính toán thời gian, ba mẹ cô hẳn là xuất phát đi tìm cô vào ngày hôm sau khi mạt đến, lúc này đã qua hơn mười ngày, hai người bọn họ đã đi đến nơi nào, thì khó mà nói.

Nhưng mấy ngày nay trời mưa, bọn họ chắc chắn không thể đi tiếp, vậy cô có thể tranh thủ được trong ít nhất là ba ngày này.

Loại thời tiết này, ngay cả tang thi cũng sẽ không ra ngoài lắc lư, cho nên dù trời tối, Sở Duyệt cũng không dừng lại.

Dù sao cô vẫn luôn dùng tinh thần lực để nhìn đường, không cần bật đèn pha, trong mưa lớn này, không để ý, căn bản không thể nghe thấy tiếng động cơ xe.

Nhưng dù sao con người không phải làm bằng sắt, lái xe một buổi tối, Sở Duyệt vẫn có chút mệt mỏi.

Loại mệt mỏi này không chỉ là thân thể mệt, cô vẫn luôn dùng tinh thần lực để nhìn đường, tương đương với việc cô vẫn luôn tiêu hao dị năng tinh thần lực, mười mấy giờ tiêu hao dị năng, lúc này gần như đã cạn kiệt.

Dừng xe bên đường, Sở Duyệt nhắm mắt tính toán quãng đường hôm nay, cô đã đi được hơn 400 km, thành tích không tồi!

Bên ngoài xe một mảnh đen nhánh, chỉ có mưa rền gió dữ đánh vào thân xe tạo ra tiếng vang lớn, trong trời đất giống như chỉ còn một mình cô, Sở Duyệt bỗng nhiên cảm giác có chút cô đơn.

Cô mang theo xe cùng tiến vào không gian.

Trong không gian không có mưa, một mảnh sáng sủa, Cổn Cổn vẫn ngồi trong rừng trúc gặm măng.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủn, nó đã tròn thêm một vòng có thể nhìn thấy bằng mắt thường!

Nhìn thấy Sở Duyệt đi vào, nó vội vàng tung ta tung tăng chạy tới, dùng sức đem đầu cọ vào lòng bàn Sở Duyệt, ý tứ kia giống như đang làm nũng nói:

Tới nha tới nha, sờ sờ đầu, sờ sờ đầu nha!

Sở Duyệt sờ đầu nó vài cái mang tính tượng trưng, gọi một chiếc giường tới, liền nằm xuống giường ngủ.

Ngày mai còn phải lái xe mù như hôm nay, phải nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, không có thời gian bồi vật nhỏ này chơi.

Nào biết Cổn Cổn thấy Sở Duyệt chỉ kéo một chút lông sau đó liền mặc kệ nó, tức khắc cảm thấy nhân loại ngu xuẩn này thật quá đáng!

Nó đều đã nguyện ý cho cô sờ đầu, mà cô cư nhiên chỉ có lệ với nó!

Cổn Cổn xoắn thân mình tròn xoe của mình, bò lên trên giường, sán lại bên cạnh Sở Duyệt.

Hừ! Hôm nay mà không có lý do, thì cô đừng hòng ngủ!

Sở Duyệt trợn mắt nhìn gương mặt to lù lù của Cổn Cổn, liền tức giận dùng sức xoa nhẹ vài cái, tựa đầu vào cái bụng ấm áp của nó rồi ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ mơ màng, Sở Duyệt nghĩ đến việc mang một căn biệt thự nhỏ vào không gian, cảm giác ngủ ngoài trời này, cô thấy có chút bất an.

Cổn Cổn được xoa đầu thì rất thỏa mãn, quay đầu lại thấy Sở Duyệt gối đầu lên bụng mình ngủ rồi, cũng ngáp một cái, nháy mắt liền ngủ.

Một người một gấu cứ như vậy mà ngủ trên bãi cỏ trong không gian, quả cầu ánh sáng trên bầu trời bắt đầu tràn ra nhiều điểm sáng nhỏ, chúng nó bay quanh Sở Duyệt, sau đó từng chút từng chút chui vào thân thể Sở Duyệt.

Cổn Cổn đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía bầu trời, trong ánh mắt còn mang theo uy hiếp, thật lâu sau, mới nhắm đôi mắt tròn xoe lại lần nữa.

Lúc Sở Duyệt tỉnh lại, Cổn Cổn đã trở về rừng trúc tiếp tục gặm măng, cô giơ tay nhìn nhìn thời gian, phát hiện cô mới ngủ chưa đầy hai phút, nhưng vì sao lại có cảm giác như mình đã ngủ được ít nhất một giờ.

Nếu không, sao cô lại thấy cả người sảng khoái, tràn đầy năng lượng như vậy?

Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao đã có tinh thần, nên ra ngoài tiếp tục lên đường!

Ở trong không gian tùy tiện rửa mặt một chút, Sở Duyệt ngậm một miếng bánh mì, ngồi vào trong xe.

Ý niệm vừa động, người và xe đã ra bên ngoài.

Bên ngoài vẫn là mưa rền gió dữ, xe vừa ra bên ngoài, bánh xe còn chưa chạm đất đã bị gió thổi bay, may mắn xe cũng đủ nặng, chỉ bị lệch sang một bên.

Sở Duyệt thả tinh thần lực, trong màn mưa tối đen, tiếp tục lái xe tiến về phía trước.

Thời gian tiếp theo, cho dù mưa lớn đến đâu, Sở Duyệt vẫn tiếp tục lái xe về phía trước.

Khi nào cảm thấy mệt mỏi, cô sẽ vào không gian ngủ một lúc, đói bụng liền tùy tiện ăn một chút, tuy do mưa to nên tốc độ xe tương đối chậm, nhưng cô vẫn đi tiếp được thêm 400 km.

Mưa to kéo dài ba ngày liên tục, cuối cùng nước mưa chuyển sang màu xám, nước trên mặt đất bị ô nhiễm.

Lúc mới thuê nhà,Sở Duyệt đã nhắc nhở mọi người tích trữ nhiều nước chút, đề phòng cúp nước, ngoài nước máy, cô còn để lại rất nhiều nước đóng chai chiếm phân nửa phòng.

Trước khi nguồn cung cấp nước của căn cứ được khôi phục, ít nhất mấy nhà bọn họ cũng có nước uống.

Khu vực bình nguyên có địa hình trũng thấp đều bị ngập lụt, vùng núi lại có lũ quét bất ngờ, đất đá sạt lở, thảm họa tự nhiên không ngừng xảy ra, mà hiện tại Sở Duyệt cũng bị mắc kẹt trong một khu vực rừng núi do sạt lở..

Bình Luận (0)
Comment