Con đường Sở Duyệt vừa đi đã hoàn toàn sụp đổ, nếu không phải cô tiến vào không gian nhanh, hiện tại đã bị chôn vùi trong bùn đất, nhưng dù cô đã nhét chiếc xe vào không gian trước đó. ... Kính chắn gió vẫn bị nứt.
Nếu lúc này cô ra ngoài, chắc chắn sẽ bị trượt xuống sườn dốc, đừng nói là xe, bản thân cô có thể đứng vững hay không cũng là một vấn đề rồi.
Biện pháp tốt nhất chính là ở trong không gian, đợi mưa tạnh rồi lại nghĩ cách đi ra ngoài.
Ở trước mặt thiên nhiên, nhân loại quả thực nhỏ bé đến đáng thương, một hồi mưa to, một hồi núi sạt lở, đã có thể khiến Sở Duyệt bị vây trong núi, một bước khó đi.
Mà sau trận mưa này, thực vật sẽ điên cuồng biến dị, không biết trong núi sẽ mọc ra bao nhiêu thực vật biến dị, đến lúc đó cô thật sự sẽ phải “bước từng bước một” để đi ra ngoài.
Sở Duyệt ở trong không gian chơi đùa cùng Cổn Cổn hồi lâu, lúc nhìn thời gian trên đồng hồ, mới trôi qua chưa đến một phút, cô liền cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
Cho thời gian một ngày dài bằng một năm, nhưng cũng không thể chậm như vậy a!
Cô đã chơi cùng Cổn Cổn ít nhất một tiếng đồng hồ, nhưng vì sao thời gian giống như chưa từng thay đổi a?
Lúc này Sở Duyệt mới cảm thấy thời gian ở trong này có vấn đề, từ lúc bắt đầu đến giờ, cô chưa từng ở trong không gian lâu, chẳng lẽ thời gian trong không gian không trôi?
Vì để nghiệm chứng điểm này, cô bắt đầu đếm từng giây trong không gian, khi đếm đến sáu mươi, cô rút ra một cọng cỏ.
Chờ khi trong tay đã có mười cọng cỏ, Sở Duyệt lại giơ tay nhìn nhìn thời gian.
Quả nhiên thời gian trên đồng hồ không hề nhúc nhích!
Cho nên, thời gian trong không gian là đứng yên.
Trách không được, hai ngày trước rõ ràng cô cảm giác mình đã ngủ thật lâu, kết quả, khi tỉnh lại thấy thời gian không sai lệch gì, giống như cô chỉ chợp mắt một lúc đã tỉnh, nhưng rõ ràng cô cảm thấy mình đã ngủ rất ngon.
Sở Duyệt còn nghĩ có thể là do cô sốt ruột tìm ba mẹ, tinh thần phấn chấn nên không ngủ được, hóa ra nguyên nhân là do thời gian trong không gian khác với ở bên ngoài.
Cho nên đồ đặt trong không gian đều sẽ không bị biến đổi, không bị tác động bởi thời gian thì tất nhiên chúng sẽ không bị hỏng.
Nhưng vì sao măng trong không gian lại dài ra?
Bất quá, nếu tiếp tục như vậy, tính toán của cô đều sẽ thất bại, Sở Duyệt còn nghĩ đợi mưa tạnh sẽ đi ra ngoài, bây giờ làm sao đây?
Mặc kệ cô ở không gian bao lâu, đến khi ra ngoài thì thời gian vẫn sẽ dừng ở lúc cô đi vào, điều này tương đương với việc cô vừa biến mất đã xuất hiện, cô trốn trong không gian có thể đợi đến lúc mưa tạnh được sao?
Trước đây còn nghĩ nếu sau này gặp phải nguy hiểm, cô có thể trốn vào trong không gian, chờ nguy hiểm đi qua mới ra ngoài.
Hiện tại thành dạng này, còn trốn cái gì mà trốn, trốn tìm sao?
Xem ra, cô không thể tránh khỏi trận mưa bão như lễ rửa tội này .
Sở Duyệt ở trong không gian tìm một bộ quần áo mưa mặc vào, sau đó dùng băng dính quấn chặt đầu.
Quần lội nước này cô tìm được ở kho hàng của tên Lỗ ca đầu trọc, trong kho hàng kia, thứ đồ kỳ ba kỳ quái gì cũng có.
Sau khi trang bị đầy đủ võ trang cho mình, Sở Duyệt cắn răng, ra khỏi không gian, vọt vào trong màn mưa lầy lội.
Trong nháy mắt, nước mưa như trút dội lên người cô từ trên xuống dưới, đất đá trên sườn núi trộn lẫn với cỏ vẫn đang lăn xuống, Sở Duyệt vừa ra khỏi không gian, đã bị kéo trượt xuống, trước khi cô kịp đứng vững..
Cô vùng vẫy mấy lần không có kết quả, chỉ đành trượt dọc theo đất đá, cố gắng giữ cơ thể thăng bằng để không bị rơi xuống khe núi, nếu không sẽ bị chôn vùi bên dưới.
Lúc này chỉ cần không nguy hiểm đến tánh mạng, cô sẽ không tiến vào không gian, cho dù vào không gian, khi đi ra cũng sẽ tiếp tục trượt xuống.
Trượt xuống được một lúc, lở đất cuối cùng cũng dừng lại, Sở Duyệt thở phào nhẹ nhõm, sau khi trượt xuống sâu hơn một chút, cô nhìn thấy xuống dòng sông cuồn cuộn bên dưới.
Nơi Sở Duyệt đang đứng bây giờ đã cách đường quốc lộ lúc đầu rất xa, bùn đá từ trên núi trượt xuống tạo thành một con dốc thoải ở đây, phía dưới dốc là dòng sông đục ngầu, cuồn cuộn.
Ngày thường chỉ là một con suối nhỏ, lúc này đã trở thành con sông lớn, dòng nước chảy xiết, nước sông vẩn đục cuốn cây cối đất đá lao nhanh về phía trước, vạn nhất bị ngã xuống, thì đừng nghĩ tới chuyện bò lên.
Vẫn còn những mảnh đá nhỏ theo dòng nước lăn xuống sườn núi, chân Sở Duyệt đã lún sâu vào lớp bùn đất mềm xốp, bị chôn sâu đến đùi.
Cô đã thử rút chân ra, nhưng lớp bùn đất nhìn qua mềm xốp này đang gắt gao bám chặn chân cô, dính chắc còn hơn cả keo, cô dùng hết sức mà cũng không thể rút được chân ra, ngược lại càng ngày càng bị lún sâu hơn.
Thật sự không nhổ lên được, Sở Duyệt cũng không rút nữa, trực tiếp tiến vào không gian thở dốc một chút, sau đó đi ra ngoài, lúc này hai chân cô đã tự do đứng trên bùn đất ở sườn núi.
Hắc hắc, không gian sao, chính là dùng để gian lận!
Sở Duyệt từng bước từng bước, dẫm một chân sâu một chân nông đi về phía đầu bên kia của sườn núi, có lúc chân bị hãm trong bùn đất không rút ra được, nếu không phải cô có sức lực lớn, lại có không gian để gian lận, nếu trong hoàn cảnh không người hỗ trợ này, cô chỉ có thể bị chôn chân ở đây, rồi chờ chết.
Còn chưa đi được hai mét, Sở Duyệt đã cảm nhận được băng dính dán trên đầu đang có dấu hiệu rỉ nước, không thể chạm vào loại nước này.
Lúc này nước mưa đã chuyển thành màu tro đen, dòng nước chảy từ trên sườn núi xuống tạo thành từng dòng suối nhỏ, nước trong suối đều có màu đen, giống như có một con hắc đen đang bơi lội trong núi.
Mà trong nước mưa mang theo virus, khi dính vào da người sẽ bị thối rữa, giống như người bị tạt nước axit.
Nếu có người uống phải nước này, thân thể sẽ bị thối rữa từ bên trong, còn khủng bố hơn biến thành tang thi.
Sau này, một số người cho rằng, cơn mưa này mang toàn bộ virus tang thi còn sót lại trong khí quyển xuống mặt đất, làm ô nhiễm nguồn nước và thực vật.
Sở Duyệt vội trở về không gian đổi trang bị.
Trở lại không gian, cả người cô đầy nước bùn, ngăn cản Cổn Cổn đang chạy về phía mình lại, cô nhanh chóng thay quần áo chống thấm và dán lại băng dính chống nước, sau đó liền đi ra ngoài.
Hôm nay cô nhất định phải đi ra khỏi nơi bùn đất này.
Một lần nữa đứng trong bùn đất, lúc này Sở Duyệt đã có kinh nghiệm, lúc sắp té ngã liền túm chặt một nhánh cây nhỏ bị bùn và đá đè bẹp ở bên cạnh, nương theo lực cản của cây nhỏ tiến về phía trước một đoạn.
Sở Duyệt không biết mình đã đi bao lâu, bị rơi vào bùn đấy mấy lần, trở về không gian thay băng dính mấy lần, đi đến khi trời tối, cuối cùng cô cũng đi ra khỏi chỗ đất lở.
Dẫm lên tảng đá bên cạnh, cuối cùng cũng leo lên mặt đường, Sở Nguyệt lúc này thực sự rất nhớ Tề Minh.
Nếu có Tề Minh ở đây, cho dù hắn không có biện pháp đối phó đám đất đá trôi trước đó, nhưng muốn leo lên sườn núi trước mặt này, tuyệt đối không thành vấn đề.
Cô cũng cảm thấy may mắn khi chuyến này không mang theo bọn họ, nếu bọn họ đi theo, có lẽ lúc này cả đám bị chôn dưới bùn đất a.
Ngoài trừ cô, người khác không thể tiến vào không gian được.
Sở Duyệt trở về không gian rửa mặt nghỉ ngơi một chút, sau đó lại mang theo xe ra bên ngoài, nhân lúc hiện tại đường núi không trơn trượt, có thể lao nhanh ra bên ngoài.
Trời đã tối, xe việt dã di chuyển chậm rãi trong đêm mưa xối xả tối om, giống như một con thú lén lút di chuyển trong đêm mưa tối.
Trên đỉnh núi đối diện, có một lầu trạm gác ẩn mình giữa những tảng đá, hai người mặc áo ngụy trang ngồi ở bên trong, buồn chán nghe nhìn mưa to bên ngoài, càu nhàu:
- Mưa lớn như vậy, không biết mưa tới khi nào, nếu tiếp tục mưa nữa, tôi lo sẽ làm ngập phòng thí nghiệm phía dưới.