Một người khác nheo mắt, liếc hắn một cái, tức giận nói:
- Loại chuyện này cần tới cậu nhọc lòng sao? Đó là chuyện của giáo sư cùng cấp trên, cho dù trời có sập xuống thì cũng có bọn họ gánh ở đó, cậu chỉ cần làm tốt canh gác là được.
Người tóc húi cua khờ khạo cười, nói tiếp:
- Thời tiết quỷ quái này có cái gì tốt? Vào lúc này làm gì có người chạy lung tung? Còn không phải là ngoan ngoãn trốn trong nhà sao? Họ không phải đồ ngốc.
- Cậu xem.
Hắn nói xong chỉ vào một mảnh đen nhánh bên ngoài.
- Không có bóng ma gì cả… Hả? lão Hải, cậu nhìn xem, phía bên kia có một chiếc xe chạy qua phải không?
Lão Hải vừa nghe, cũng vội đứng lên, theo hướng ngón tay của tóc húi cua nhìn về phía đối diện, thật nhìn thấy ở đường quốc lộ đối diện có một chiếc xe chậm rãi đi về phía trước.
Đa số người bình thường không thể nhìn rõ ban đêm, đừng nói là ngọn núi đối diện, ngay cả trước mặt còn chưa thấy rõ, nhưng thị lực của hai người này đều đã tiến hóa, trong hoàn cảnh thời tiết cực đoan này cũng có thể nhìn rất xa.
- Đây là…… Không muốn sống nữa sao? Loại thời điểm này còn lái xe chạy khắp nơi.
Tóc húi cua nhịn không được kêu một tiếng, lão Hải ở bên cạnh nói tiếp:
- Dám lái xe trong thời tiết này, chứng tỏ người kia có chút bản lĩnh trên người, người kia không mở đèn xe, lại không có thiết bị chỉ đường, mà vẫn có thể lái chiếc xe chạy vững vàng, nói không chừng cũng là người có thị lực tiến hóa như chúng ta.
- Làm sao bây giờ? Phải báo cáo không?
Tóc húi cua nhẹ giọng hỏi lão Hải.
- Ghi lại là được, chúng ta gác ở chỗ này, chỉ theo dõi người đi ra, đi vào, còn người qua đường thì không cần phải xen vào.
- Đây không phải thời điểm đặc biệt sao?
Tóc húi cua cúi đầu ghi ký lục, sau đó ngẩng đầu lên, thần bí nói:
- Cũng không biết khi nào viện sĩ Long mới đến, chúng ta đã gác ở đây ba ngày rồi.
Nói đến cái này, lão Hải cũng bực bội gãi gãi đầu, nói:
- Nào có dễ dàng như vậy? Trên đường nhiều tang thi, lại gặp phải trận mưa quái quỷ này, như thế nào cũng phải chờ mưa tạnh mới có thể tiếp tục lên đường! Bất quá chuyện này không thể chắc chắn, dù sao chúng ta gác cho tốt là được.
Tóc húi cua gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói tiếp:
- Ai, anh nói tên họ Giang kia trộm ‘ số một ’ rồi chạy đi đâu, vì sao giáo sư và những người khác không vội tìm hắn trở về? Viện sĩ Long tới chỗ chúng ta không phải yêu cầu cần ‘số 1’ đề làm nghiên cứu sao?
Lão Hải lại ngồi xuống, có chút không chút để ý nói:
- Tìm về làm gì? Trong sở nghiên cứu có rất nhiều hàng mẫu. Nghe nói người kia đã chết não, trong sở đã quyết định từ bỏ hắn, chỉ có giáo sư Giang vẫn kiên trì nói có thể đánh thức anh ta, vậy thì để hắn mang anh ta đi ra ngoài đánh thức là được. Sở nghiên cứu không phải không biết bọn họ đi nơi nào, nếu hắn thật sự có thể đánh thức, thì lại đi tìm là được, hiện tại phí công tìm kiếm làm gì?
Tóc húi cua chớp mắt, nhẹ giọng hỏi:
- Nói như vậy là cố ý thả bọn họ ra ngoài?
Lão Hải thậm chí còn lười liếc mắt nhìn người đồng đội ngốc của mình, nếu không phải ở đây quá nhàm chán, hắn cũng không muốn nói chuyện với người này, nhưng vẫn lười nhác trả lời:
- Bằng không cậu nghĩ sao? Chỉ dựa vào vài người như vậy, mà có thể trộm được đồ trong sở đi?
Tóc húi cua cũng phản ứng lại, nhịn không được đập bàn một cái, rồi hô lên:
- Cao tay!
- Một chiêu này của Sở trưởng chẳng những có thể đuổi giáo sư Giang luôn làm trái ý hắn đi, mà những người về phe giáo sư Giang cũng được thanh lý ra ngoài! Tương lai, nếu bọn họ thật sự có thể đánh thức ‘ số 1 ’, chúng ta còn có thể danh chính ngôn thuận đi lấy trở về, quả thực là một mũi tên bắn chết ba con nhạn!
Lão Hải vừa nói vừa nhàn nhàn nhắc nhở:
- Nói nhỏ chút! Trong lòng mình biết là được, đừng ồn ào khắp nơi.
Tóc húi cua cười gật đầu đáp ứng,
- Yên tâm đi, nơi này chỉ có hai ta, anh còn không biết tôi sao? Chỗ có người khác, tôi sẽ không nói lung tung.
Hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua chiếc xe ở phía đối diện, chiếc xe sắp rời khỏi con đường đó.
Sở Nguyệt ngồi trong xe cảm giác được ở ngọn núi đối diện có thứ gì đó đang nhìn mình, nhưng cô cố gắng tìm kiếm lại không tìm thấy gì, chỉ có màn mưa giăng khắp bầu trời và cây cối mơ hồ trên núi, từa hồ có một dải sóng ngắn như có như không đang ngăn cản tinh thần lực của cô.
Nơi này cư nhiên có đồ vật áp chế dò xét tinh thần lực!
Trong lòng Sở Duyệt vang lên hồi chuông cảnh báo, lập tức thu hồi tinh thần lực, chỉ nghiêm túc lái xe.
Trong núi có quá nhiều thứ nguy hiểm không biết tên, vẫn nên nhân lúc còn sớm rời khỏi nơi này thì tốt hơn.
Cô không phải đứa nhỏ hay tò mò, không muốn biết ở ngọn núi đối diện kia có thứ gì, cô chỉ muốn nhanh chóng đuổi kịp ba mẹ, sau đó dẫn họ đi tìm căn cứ để sống sót trong tận thế này.
Vượt qua hai trận lở đất gian khổ, cuối cùng Sở Nguyệt cũng ra khỏi núi, lúc này đã là buổi chiều ngày hôm sau, mưa dần dần tạnh.
Sở Duyệt ngừng xe ở giữa sườn núi, chân núi bên này tương đối trũng, lúc này đã biến thành một mảnh đại dương mênh mông.
Đường đều bị chìm trong nước, hầu hết nhà ở ven đường đều bị ngập hơn nửa tầng, xe cũng chỉ còn phần nóc lộ ra ngoài, một số chiếc xe còn trôi lênh đênh theo dòng nước.
Dòng nước bùn đất màu xám đen cuốn theo rất nhiều đồ dùng con người sử dụng, từ từ chảy xuống phía dưới, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài con tang thi đang phập phồng trôi theo dòng nước.
Sở Duyệt giơ tay xoa mặt, hình hình này không thể đi xe, ít nhất là cho đến khi nước rút.
Nhưng đợi đến khi nước rút để lái xe, không biết phải mất bao lâu, mà thời gian cô vất vả tranh thủ tới, không thể lãng phí cho chờ đợi.
Cô tìm kiếm trong không gian, cô nhớ rõ hình như từng thấy chiếc thuyền cao su đã lục soát được ở một cửa hàng ngoài trời nào đó.
Sau khi tìm thấy chiếc thuyền cao su, Sở Duyệt thổi phồng nó rồi đẩy đến mép nước, để đề phòng, cô còn tạo thêm một lớp bảo vệ bằng kim loại dưới đáy thuyền cao su.
Mặc dù lúc này nhìn mặt nước có vẻ tĩnh lặng, sâu nhất chỉ khoảng hai mét, nhưng dưới nước không biết sẽ có thứ gì!
Có tang thi không nổi trên mặt nước mà giống như Định Hải Thần Châm chìm trong nước, đợi có vật sống đi lướt qua đầu nó, sẽ bị kéo xuống nước mà cắn xé gặm cắn.
Sở Duyệt bò lên thuyền cao su, dùng đại đao làm mái chèo, chèo về phía trước, nếu có tang thi không có mắt muốn kéo cô xuống, cô cũng có thể cho nó một đao.
Chèo về phía trước được một lúc, quả nhiên dưới nước có thứ gì đó bắt đầu cào cào đáy thuyền cao su của Sở Duyệt, cô dùng đao chém một nhát qua, trên mặt nước liền xuất hiện một tầng máu xanh đen, không sai, là tang thi.
Bất quá ở nơi hoang vu dã ngoại này, trên đường vốn không có nhiều tang thi, ngẫu nhiên gặp được một hai con, đều không phải có vấn đề gì lớn, nếu nhiều tang thi, cô cũng không dám dùng thuyền cao su.
Nhìn thấy đã đến đoạn nước sâu hơn, Sở Duyệt lại lấy động cơ chân vịt từ trong không gian ra, cũng may lúc đó cô cẩn thận thu chân vịt vào, nếu không bây giờ chỉ có thể dùng tay, mà cho dù chèo gãy tay cũng chẳng đi được bao xa.
Sau khi lắp chân vịt, Sở Duyệt vặn tay cầm, chiếc thuyền cao su ngẩng đầu lao về phía trước, để lại trên mặt nước một chuỗi bọt sóng vẩn đục.