Mấy người trên thuyền cao su cầm đoản đao trong tay, nhìn trong nước càng ngày càng có nhiều tang thi vây lên.
Tang thi quá nhiều, chỉ dựa vào đoản đao thì chắc chắn không thể xử lý hết, làm không tốt còn bị tang thi kéo vào trong nước
Nếu chỉ là nước bình thường, thì sẽ chẳng sao, mấy người bọn họ tham gia quân ngũ, có ai mà chưa từng đánh nhau trong nước đâu, mấu chốt là nước này không phải thứ tốt, nó có độc a.
Nhưng hiện tại bọn họ đang ở trong trấn, nếu không đến vạn bất đắc dĩ, tốt nhất là không nên nổ súng, nếu không bọn họ có thể sẽ bị mắc kẹt ở đây không ra nổi.
Giang Thành híp mắt lại, điều khiển thuyền cao su rời khỏi con phố này trước khi tang thi vây lên.
- Lão đại, chúng ta không đi kiểm tra mấy cửa hàng đó sao?
Liễu Duệ nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi.
- Trước tiên lui ra ngoài, tìm một nơi leo lên lầu trước, sau đó từ trên lầu đó đi xuống mấy cửa hàng, nếu không chúng ta sẽ bị đám tang thi trong nước bao thành bánh bao.
Giang Thành trầm giọng trả lời, vừa điều khiển thuyền cao su, vừa nhìn chung quanh, tìm kiếm nơi đậu thuyền.
Sở Duyệt yên lặng thu hồi bàn tay, cô vốn định dùng lôi điện để đám tang thi kia nhảy break-dance trong nước, không nghĩ tới Giang Thành sẽ quyết định rút lui trước.
Cũng tốt, thật ra cô cũng có chút băn khoăn, thuyền cao su này được cô bọc một tầng kim loại, nếu phóng lôi điện quá đà, mấy người bọn họ ngồi trên thuyền cũng có thể bị nướng chín.
Phía sau con phố này có một hẻm nhỏ, bên kia con hẻm là khu dân cư có dãy tường bao quanh.
Tường vây cuối đường nối liền phòng ở, hình thành một cái ngõ cụt ở đó, bọn họ có thể leo từ bức tường đó lên tầng hai căn nhà.
Có lẽ ngày thường con hẻm này rất vắng vẻ, nên lúc này bên trong không có lấy một con tang thi.
Ngõ nhỏ quá hẹp, thuyền cao su không thể đi vào, Giang Thành dừng thuyền ở đầu ngõ, buộc nó vào một cây đa xanh, bọn họ đứng trên thuyền, leo lên tường.
Trước kia tường vây cao khoảng hai mét, nhưng lúc này nước đã ngập cao khoảng 1 mét 6, đứng trên thuyền cao su có thể leo lên tường rất dễ dàng.
Bất quá bức tường giống như đã có từ rất lâu, trên tường còn có cắm những mảnh thủy tinh, đi lại rất khó.
Giang Thành là người đầu tiên bò lên trên, bảo Vương Vi leo lên cuối cùng, Sở Duyệt chưa từng được huấn luyện, nếu cô leo lên mà bị trượt chân, thì Vương Vi ở phía sau sẽ đỡ cô.
Kết quả, hắn đi được vài bước liền quay đầu nhìn lại, Sở Duyệt đi rất vững, không hề run rẩy, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn Liễu Duệ cùng Vương Vĩ một ít.
Bọn họ cẩn thận đi dọc theo tường vây tới cuối ngõ nhỏ, bám vào ống thoát nước rồi trèo lên lầu hai.
Cửa sổ ban công lầu hai là cửa sổ chống trộm, trên cửa sổ chống trộm có treo hai bộ quần áo và mấy đôi giày, nhìn vào bên trong có mấy bóng người chuyển động cứng ngắc..
Gia đình này có lẽ đều đã biến thành tang thi, rồi bị mắc kẹt trong nhà.
Giang Thành đi phía trước, cửa sổ chống trộm bằng thép không gỉ đang ở trước mặt hắn, nhưng trong tay hắn lại không có bất cứ công cụ gì để phái cửa sổ.
Bất quá, hắn không hoảng hốt, hai chân kẹp chặt ống thoát nước, nhào tới cửa sổ chống trộm, dùng hai tay đẩy hai thanh chắn cửa sổ bằng thép không gỉ sang hai bên, dùng tay không vặn hai thanh sắt trên cửa sổ chống trộm để tạo thành một lối nhỏ đủ một người chui vừa.
Sở Duyệt đi ở giữa, nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi giơ ngón tay với Giang Thành, sức lực này không kém dị năng giả hệ lực lượng a.
Giang Thành chui qua cửa sổ, đi vào bên trong, sau đó lặng lẽ mở cửa sổ ra, yên lặng không một tiếng động đi vào vào phòng, Liễu Duệ ở phía sau cũng theo sát, nhảy vào.
Lúc Sở Duyệt từ cửa sổ nhảy vào phòng, ba con tang thi trong nhà đã bị Giang Thành cùng Liễu Duệ âm thầm xử lý.
Giang Thành ngẩng đầu, ánh mắt tán thưởng nhìn thoáng qua Sở Duyệt, nha đầu thân thủ thật không tồi, nhanh nhẹn đi theo phía sau bọn họ, không một chút cản trở.
Sở Duyệt bỗng nhiên nhíu nhíu mày, nhìn thấy Vương Vĩ đi cuối cùng vừa nhảy vào tới, liền nhanh chóng đi đến đóng cửa sổ lại, cả người ngồi xổm xuống, giấu cơ thể bên dưới bức tường
“Suỵt ——”
Nhìn thấy động tác của Sở Duyệt, Giang Thành biết cô nhất định đã phát hiện ra điều gì đó, đang định hỏi cô, lại bị động tác đặt ngón trỏ giữa môi của cô ngăn lại.
Ba người trong phòng đều không lên tiếng, thậm chí còn hạ thấp nhịp thở, lúc này bọn họ đều tin tưởng Sở Duyệt sẽ không vô duyên vô cớ ra hiệu bọn họ im lặng.
Một lát sau, ngoài cửa sổ chống trộm bỗng nhiên phát ra tiếng vang “Leng keng” lớn, mọi người nhìn thấy một bóng dáng khổng lồ dừng trên cửa sổ, chặn toàn bộ cửa sổ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ nhìn thấy tầng tầng lớp lớp da thịt trắng nõn trên người nó rủ xuống, giống như một người nặng mấy trăm cân đột nhiên sụt cân trong nháy mắt, lớp da trên người lỏng lẻo.
Móng vuốt của thứ đó tuy nhỏ nhưng sắc nhọn, cào vào lan can bằng thép không gỉ, phát ra tiếng “két két, nhức nhối”.
Nó đứng trên cửa sổ nhìn đông nhìn tây,, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đám người Giang Thành trốn bên cạnh sô pha, lặng lẽ nhìn bóng dáng kia, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.
Mặc dù nếu bọn họ bị phát hiện, cùng lắm là có một hồi ác chiến, nhưng như vậy, sẽ không tránh được kinh động đám tang thi chung quanh, những chuyện phía sau sẽ khó khăn.
Nếu có thể không bị phát hiện, thuận lợi tìm được đồ trở về, đương nhiên là tốt nhất.
Thứ kia chỉ dừng lại trên cửa sổ trong chốc lát, không phát hiện ra cái gì, lại vin cửa sổ rời đi.
Sở Duyệt thả tinh thần lực nhìn con tang thi biến dị kia đi xa, mới xua xua tay với mọi người, nói:
- Nó đi rồi.
Mấy người Giang Thành nhẹ nhàng thở ra, Liễu Duệ tiến đến trước mặt Sở Duyệt, nhẹ giọng hỏi:
- Em gái Tiểu duyệt, làm sao em biết có thứ kia tới, mà chúng tôi lại không phát hiện ra điều gì.
Giang Thành không nói chuyện, nhưng hắn nhìn về phía Sở Duyệt, trong ánh mắt như viết: Hắn cũng muốn biết.
Hắn cũng là một người tương đối nhạy cảm với những thứ nguy hiểm, nhưng vừa rồi hắn thật sự không có một chút cảm giác nào, thẳng đến khi nghe thấy âm thanh thứ kia lướt qua mặt nước.
Mà Sở Duyệt lại cảm nhận được trước khi nó tới, đúng là có chút không bình thường.
- Tôi…… Mọi người biết tinh thần lực không?
Sở Duyệt hỏi.
Bọn họ gật gật đầu, Liễu Duệ nói:
- Nghe nói qua, hình như là một loại năng lực có thể sử dụng tinh thần lực để hỗ trợ chiến đấu, nghe nói người có tinh thần lực đều có thể cảm giác được mọi thứ chung quanh mình trong phạm vi mấy dặm hoặc là mấy chục dặm.
Liễu Duệ nói tới đây bỗng nhiên phản ứng lại đây, ánh mắt kinh dị nhìn Sở Duyệt, hỏi:
- Nói như vậy, tiểu duyệt, em còn có dị năng tinh thần lực? Không phải em có dị năng hệ lôi sao?
Sở Duyệt lắc đầu nói tiếp:
- Kỳ thật, mỗi người thức tỉnh dị năng đều có tinh thần lực, sau khi mọi người thức tỉnh dị năng, có cảm thấy mình có thể nhìn xa hơn, nghe rõ hơn, cảm nhận nhạy bén hơn trước không?
Sở Duyệt nhìn hai dị năng giả là Liễu Duệ cùng Vương Vĩ, hỏi.
Hai người không chút do dự gật đầu, đặc biệt là Liễu Duệ,
- Đúng đúng đúng, tôi cũng có cảm giác này, đặc biệt là thị giác, trước kia tôi bị cận thị, tuy rằng không nặng, nhưng nhìn thứ gì cũng cảm thấy giống như bị phủ một tầng màng, lúc không mang mắt kính còn không nhận ra người vừa đi ngang qua mình. Sau khi thức tỉnh dị năng, chữ nhỏ nhất trên bảng đo thị lực mà tôi còn có thể nhìn rõ.