Lúc đầu, đám tang thi bọn họ gặp phải đều có thể đối phó được, thậm chí cả những con có đầy xúc tu và cao bằng một tầng nhà, đều bị Giang Thành cùng Thẩm Bắc liên thủ tiêu diệt thành từng mảnh, thẳng đến gặp phải con tang thi biến dị đầu to kia.
Thứ kia cả người đao thương bất nhập, đạn bắn vào người nó giống như gãi ngứa, ngay cả chuỗi lựu đạn cũng không thể làm gì được nó.
Không có biện pháp bọn họ chỉ có thể chia đội ngũ thành hai đường, để Thẩm Bắc dẫn người chặn lót sau, Giang Thành mang viện sĩ Long đi trước.
Không ai biết Giang Thành mang tâm tình gì khi phải dẫn người đi trước, nhưng là một người quân nhân, nhiệm vụ của họ là phải đưa viện sĩ Long an toàn tới đích, mặc kệ thế nào, hoàn thành nhiệm vụ đều là ưu tiên hàng đầu.
Cũng may gặp được Sở Duyệt, người có dị năng hệ lôi, bằng không, hôm nay không biết bọn họ sẽ tổn thất thêm bao nhiêu người.
Nghỉ ngơi một chút, mọi người coi như đã hồi phục một chút máu.
Nhìn sắc trời không còn sớm, Giang Thành cùng Thẩm Bắc thương lượng nhân lúc trời chưa tối hẳn, vào trấn tìm thứ gì đó giống như thuyền cao su.
Bọn họ chắc chắn không thể trốn ở đây chờ tới khi nước rút, ai biết được phải mất bao lâu nữa thì nước mới rút.
Nhưng muốn tìm được một chiếc thuyền trong thị trấn đầy tang thi này cũng không phải một việc dễ dàng.
Nước xung quanh thực ra không sâu lắm, thuyền thật sự thì không thích hợp nên chỉ có thể tìm những thứ như thuyền cao su gì đó, nhưng ở thị trấn nhỏ này có thể tìm được mấy thứ đó hay không thì đúng là khó mà nói.
Bất quá, bọn họ không nhất định phải tìm thuyền, có thể tìm một số thiết bị đơn giản là được, bọn họ có thể tự chế một chiếc thuyền đơn giản.
- Vương Vĩ, Liễu Duệ, hai người đi theo tôi.
Giang Thành gọi hai đội viên, sau đó muốn đi ra ngoài, Sở Duyệt vội vàng theo sau, nhẹ giọng nói với Giang Thành:
- Huấn luyện viên Giang, em cũng đi, em biết ở đâu có loại thuyền cao su này.
Giang Thành khẽ nhíu mày do dự một chút, rồi gật đầu dẫn Sở Duyệt theo.
Cô nhóc này có thể dùng một chiêu lôi điện biến tang thi biến dị thành than cốc, lại có thể từ Lan thành ngàn dặm xa xôi đến được nơi này, khẳng định không phải là mấy cô gái nhỏ nũng nịu kia.
Nếu cô có thể biết ở đâu có thuyền cao su, chuyện này không thể tốt hơn.
Sở Duyệt cũng suy nghĩ kỹ về việc đi theo.
Đội ngũ của Giang Thành phải rời khỏi đây, xe đã bị ngâm trong nước, thuyền cao su của cô cũng không đủ cho bọn họ sử dụng, bọn họ chắc chắn là đi tìm thuyền hoặc đồ linh tinh gì đó.
Trong cái trấn nhỏ này có thuyền hay không còn khó mà nói, cô đi theo, có thể dùng tinh thần lực tìm giúp bọn họ, khu vực tìm kiếm sẽ lớn hơn một chút, còn có thể giúp bọn hắn tránh bớt tang thi biến dị lợi hại.
Nếu thật sự không tìm ra, Sở Duyệt còn có thể tìm cơ hội ném hai cái thuyền cao su cô tìm được ở trong không gian ra cho bọn họ, cũng coi như là báo đáp ân tình đời trước huấn luyện viên Giang một đường hộ tống.
Sau khi mở cửa, bọn họ cẩn thận đi xuống lầu, mọi người đều cố gắng để không phát ra bất kỳ âm thanh nào, để tránh thu hút tang thi.
Tang thi ngoài hành lang nhìn thấy bọn họ, liền gào rống xông tới.
Sở Duyệt đi cuối cùng, nhìn Giang Thành cùng hai đội viên phối hợp ăn ý yên lặng không một tiếng động giải quyết mấy con tang thi, cũng vui vẻ khi được thanh nhàn.
Bọn họ leo lên thuyền cao su của Sở Duyệt, lái thuyền đi dọc theo đường ra bên ngoài thị trấn.
Toàn bộ thị trấn, khắp nơi đều là một mảnh đại dương mênh mông, đại đa số lầu một của cửa hàng đều bị ngâm trong nước, một số sản phẩm nhẹ còn nổi lềnh bềnh trên mặt nước, theo làn nước đục trôi đi khắp nơi.
Đám tang thi chung quanh đều bị dẫn dụ đến khu nhà kia, đoạn đường này tương đối yên bình.
Thuyền cao su ngồi bốn người vẫn có chút chật chội, Vương Vĩ cùng Liễu Duệ ngồi ở một bên, Sở Duyệt cùng Giang Thành ngồi ở bên kia, Giang Thành điều khiển tay lái.
Trên thuyền, Vương Vĩ nhìn Sở Duyệt, vẻ mặt ngây thơ thật thà cười, nhỏ giọng nói với Sở Duyệt:
- Cô gái, tôi tên Vương Vĩ, là dị năng giả hệ tốc độ. Hôm nay thật sự cảm ơn em, nếu không phải lôi điện của em đánh con tang thi biến dị kia thành than đen, tôi có lẽ là đã đồng quy vu tận với nó. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, dù sao cô nhớ kỹ, Vương Vĩ tôi nợ cô một cái mạng, về sau có chuyện gì, nói với tôi một tiếng là được.
Sở Duyệt gật gật đầu cười cười, tỏ vẻ đã biết, loại ân huệ này không nên lãng phí a, biết đâu một ngày nào đó sẽ có ích.
Bất quá, cô vẫn nên khách khí một chút:
- Bất cứ ai gặp phải tình huống này, đều sẽ hỗ trợ. Bất quá Vương đại ca, anh yên tâm, về sau tôi có việc khẳng định sẽ không khách khí với anh.
Vương Vĩ vui vẻ vỗ vỗ đùi, nói:
- Ai nha! Tính cách của em gái, tôi thích, đủ sảng khoái! Vậy sau này tôi gọi em là em gái Tiểu Duyệt đi?
- Được nha!!
Sở Duyệt cười đáp, mấy người này tham gia quân ngũ, tính tình đều thẳng thắn, cô cũng rất thích.
- Vương Vĩ cậu cũng thật không biết xấu hổ, em gái Tiểu Duyệt người ta còn lợi hại hơn cả cậu, có chỗ nào cần cậu giúp đỡ? Nếu cậu muốn chân thành cảm tạ liền đưa mấy viên tinh hạch tang thi biến dị cho em gái Tiểu Duyệt a.
Liễu Duệ ở bên cạnh vừa nói vừa đụng đụng Vương Vĩ, nửa vui đùa nói.
Vương Vĩ ỷ vào bản thân là dị năng giả tốc độ, lúc giết tang thi thì chạy nhanh, trong toàn đội chỉ có hắn là có nhiều tinh hạch nhất, bọn họ còn lén lút muốn nhìn thử một lần, mà cái tên này keo kiệt giống như vắt cổ chày ra nước vậy.
Đồng đội hâm mộ ghen tị với hắn từ lâu, thỉnh thoảng vẫn muốn rút lông tên vắt cổ chày ra nước này.
Đương nhiên đây đều là trò đùa giữa những người đồng đội, sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ.
- Đúng vậy, cậu lấy tinh hạch ra, xem thử cậu rốt cuộc tích cóp nhiều ít?
Giang Thành ngồi bên cạnh Sở Duyệt cũng cắm vào một câu, nha đầu này nói như thế nào cũng từng là học sinh của hắn, giúp cô nhổ lông tên vắt cổ chày ra nước này cũng không phải không được.
Vương Vĩ gãi gãi đầu, thấy ánh mắt sáng quắc của ba người đang nhìn chằm chằm vào mình, đành hạ quyết tâm lấy ra túi nilon đựng tinh hạch của mình.
Nhìn chiếc túi có ba lớp bên trong và ba lớp bên ngoài, bộ dáng giống như của một ông già bán rau ở chợ.
Vương Vĩ mở túi ra, đẩy đến trước mặt Sở Duyệt, nhịn đau nói:
- Em gái Tiểu Duyệt, em chọn lựa a! Thích cái nào lấy cái đó!
Liễu Duệ cùng Giang Thành cũng nhìn vào trong túi, Giang Thành ghét bỏ nói:
- Chỉ có mấy viên như vậy mà cậu còn giấu không cho ai coi? Nhìn chút tiền đồ của cậu này!
Ánh mắt Vương Vĩ cùng Liễu Duệ sáng lên, đồng thời nhìn về phía Giang Thành hỏi:
- Lão đại, anh có nhiều tinh hạch hơn từng này không?
Giang Thành không đáp lời, nhìn Sở Duyệt nói:
- Thất thần làm gì, chọn mấy viên đi!
Sở Duyệt đúng là không có mấy viên tinh hạch tang thi biến dị, nhìn trong túi Vương Vĩ cư nhiên có vài viên tinh hạch tang thi biến dị có màu, cô cũng có chút động tâm.
Nhưng Sở Duyệt cũng không tham, cô chọn một viên tinh hạch hệ mộc màu xanh lục, loại tinh hạch này cô chưa có, cũng có thể thử loại dị năng mới này.
Vương Vĩ thấy Sở Duyệt chỉ chọn một viên, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, cũng không phải hắn luyến tiếc, chính là muốn tích cóp.
Liễu Duệ xúi giục Sở Duyệt:
- Em gái Tiểu Duyệt, lấy thêm hai viên đi! Tiểu tử này keo kiệt, khó được lúc hắn bỏ được, không muốn cũng không được!
Sở Duyệt vừa định nói chuyện, Giang Thành bỗng nhiên đánh gãy lời nói của bọn họ:
- Tang thi đến, chú ý cảnh giác.
Vương Vĩ lập tức thu hồi bảo bối của hắn, cùng Lưu Duệ ánh mắt sắc bén đề phòng nhìn chung quanh.
Sở Duyệt thả tinh thần lực ra, quét qua hơn phân nửa cái nơi này, cô tìm được mấy cửa hàng bán đồ ngoài trời.
Thị trấn này gần núi, rất nhiều người đam mê thể thao từ bên ngoài tới đây, một con phố có vài cửa hàng lớn bán đồ dùng ngoài trời.
Thuyền cao su tiến vào con phố, hai bên đường có những tang thi chỉ lộ nửa cái đầu, thấy bọn họ tới, đều lần mò trong nước, gian nan tiến về phía thuyền cao su.