Cơ hồ trong nháy mắt Giang Thành liền xác định, cô nhóc trước mắt này chính là nữ sinh đã mất tích kia.
Hắn có ấn tượng sâu sắc về nữ sinh này, ngày đó cô chạy đến trước mặt hắn “đánh muỗi” sau đó là lúc ở trong WC của căng tin, cô cũng cười với hắn như thế này.
Chỉ là khi đến thời gian phát cơm sáng, có người phát hiện thiếu hai nữ sinh, bọn họ đã tìm hết căng tin, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Lúc ấy hắn còn cảm thấy thật đáng tiếc, nữ sinh tố chất thân thể và năng lực phản ứng đều không tồi, đáng tiếc lại biến mất một cách bí ẩn như vậy..
Không nghĩ tới sẽ gặp lại cô ở thị trấn nhỏ cách xa ngàn dặm này.
- Em tên Sở Duyệt có phải không?
Giang Thành nhìn Sở Duyệt hỏi, hắn nhớ ra hình như tên của cô là vậy.
- Ai? Lão Giang, em còn chưa nói cho anh biết tên của cô gái nhỏ này? Làm sao anh biết được?
Thẩm Bắc ở bên cạnh có chút nghi hoặc hỏi, nhìn bộ dáng hai người, hình như là quen biết?
Không có gì mà không thể thừa nhận, Sở Duyệt nhe răng cười, thoải mái hào phóng hô lên:
- Vâng, huấn luyện viên Giang!
- Quả nhiên là em!
Giang Thành có chút không thể tưởng tượng được mà cười cười hỏi:
- Sao em lại tới đây?
- Đi tới a, em phải về nhà tìm ba mẹ.
Sở Duyệt thành thành thật thật trả lời, chuyện này cũng không có gì để giấu giếm.
- Mấy ngàn dặm chỉ có một mình em?
Giang Thành không phải khinh thường cô gái nhỏ trước mắt, mà là bởi vì sau mạt thế, đường thật sự quá khó đi!
Một đội đặc chủng tinh nhuệ bọn họ, trước đó dùng phi cơ mà còn gian nan như vậy, huống chi là một cô gái nhỏ như cô.
- Trước đó có mấy người đồng đội, nhưng hiện tại bọn họ đều đã tìm được người nhà, cho nên chỉ có mình em tiếp tục lên đường.
Nghe Sở Duyệt trả lời xong, Giang Thành như suy tư gì đó, gật gật đầu, nói:
- n, còn sống là tốt.
Hắn không tiếp tục truy hỏi Sở Duyệt chuyện khác, hiện tại không phải lúc ôn chuyện.
Lúc này ở trên mái nhà, tuy đã tạm thời an toàn, nhưng tòa nhà đối diện còn có một hàng dài tang thi đang nhiệt tình phất tay với bọn họ.
Bất quá không còn tang thi biến dị đầu to uy hiếp, đám người Giang Thành cũng không vội vàng rời đi.
Chung quanh đều là nước, tuy không quá sâu, nhưng muốn rời đi cũng không dễ dàng.
Hơn nữa nước này không phải là nước đọng thông thường, nó là nước có chứa độc tính ăn mòn.
Viện sĩ Long từng nói bọn họ đừng xuống nước, lúc đầu bọn họ không để trong lòng, kết quả có hai đội viên xuống nước đầu tiên, những chỗ da thịt dính nước đều bị thối rữa, ngay cả viện sĩ Long cũng không thể cứu được bọn họ.
Thuyền cao su của Sở Duyệt nhiều nhất chỉ có thể ngồi được ba người, hơn nữa tốc độ không nhanh, nếu ngồi thuyền cao su rời đi, họ cũng không biết phải cần bao nhiêu lâu mới có thể tiếp tục lên đường.
Mà một khi đoàn người tách ra, hệ số nguy hiểm cũng sẽ tăng cao.
Cuối cùng Giang Thành cùng Thẩm Bắc thương lượng quyết định, tạm thời tìm một căn phòng an toàn cho viện sĩ Long trước, sau đó bọn họ sẽ ngồi thuyền cao su của Sở Duyệt đi vòng quanh đây xem có tìm được thuyền hay thứ gì thích hợp hay không.
Đợi khi tìm được phương tiện giao thông thích hợp, mọi người sẽ cùng rời đi.
Thị trấn này cách căn cứ An bình không xa, đa số người ở đây đều đã di dời đến căn cứ.
Vì để tiện chạy trốn, Giang Thành dẫn người chọn căn nhà ở chính giữa lầu 1.
Cánh cửa bị khóa, nhưng vấn đề này không thể làm khó được đội lính đặc chủng tinh anh này.
Không cần công cụ gì, Giang Thành chỉ dùng một sợi dây mỏng đã có thể mở được cửa an ninh, trình độ không kém Sở Duyệt bao nhiêu.
Một đám người vào phòng, đây là căn nhà ba phòng ngủ hướng Bắc Nam, có một phòng khách rộng.
Trong nhà, ngoại trừ có chút bừa bộn, mặt khác hết thảy đều bình thường, mọi người lục soát khắp nơi, trong phòng không có thứ gì để ăn, ngay cả bình dưa muối cũng trống rỗng.
Có vẻ như gia đình này khá may mắn, trong nhà không có ai biến thành tang thi, được đưa về căn cứ một cách an toàn, gọn gàng.
Viện sĩ Long thoạt nhìn tràn đầy sinh lực, nhưng cũng là người hơn 90 tuổi, đã trải một ngày mạo hiểm trốn chạy, lúc này vẫn có vài phần mệt mỏi.
Hắn được Thẩm Bắc đỡ ngồi xuống sô pha, nghỉ ngơi một chút, liền vội mở cái hòm luôn ôm trong tay ra kiểm tra một chút, xác nhận bên trong đồ vật không có vấn đề, mới thở phào nhẹ nhõm, nhận cốc nước mà Thẩm Bắc đứng bên cạnh đưa cho, rồi uống một ngụm.
Viện sĩ Long đặt cốc nước xuống, thấy mọi người vẫn đứng, liền mở miệng nói:
- Tiểu Thẩm a, mọi người cũng vất vả,để mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi! Cho dù có tang thi tới, mọi người nghỉ ngơi mới có thể lên tinh thần đối phó chúng nó.
Thẩm Bắc gật đầu, hạ lệnh để mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, bản thân lại cùng Giang Thành cảnh giác chung quanh.
Các thành viên trong đội đã sớm mệt đến không thở được, lúc này đều tốp năm tốp ba ngồi trên sàn nhà nghỉ ngơi.
Viện sĩ Long còn đặc biệt cảm tạ Sở Duyệt:
- Cô gái nhỏ, thật sự rất cảm ơn cô. Không nghĩ tới cô nhóc còn tuổi nhỏ mà đã lợi hại như vậy, thật tốt a! Như vậy rất tốt! Mấy người người trẻ tuổi mọi người mới là hy vọng của nhân loại a!
Sở Duyệt quả thực là thụ sủng nhược kinh, bị khen liền vui đến mức liên tục xua tay, không nghĩ tới có một ngày cô lại được viện sĩ Long - thần tượng quốc dân chân chính, khen ngợi vài câu a.
Mẹ nha, con có tiền đồ!
Giang Thành thẳng tắp đứng cạnh cửa sổ, nhìn bộ dáng khoe khoang của Sở Duyệt, liền nhịn không được mà quay mặt đi chỗ khác.
Nhìn bộ dáng chỉ có chút tiền đồ này của cô, về sau đi ra ngoài đừng nói hắn là huấn luyện viên của cô.
Hắn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cẩn thận quan sát tình huống bên ngoài trong chốc lát, tang thi chung quanh mất đi mục tiêu, dần dần đều an tĩnh lại.
Giang Thành thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhìn về phía nhóm đội viên đang nghỉ ngơi, ánh mắt hơi lóe.
Một trận này, bọn họ tổn thất thảm trọng.
Đội ngũ chỉ còn dư lại mười một người, từ lúc xuất phát đến bây giờ, bọn họ đã tổn thất sáu người!
Chỉ một con tang thi biến dị kia, trong phút chốc đã lấy mang ba đội viên của bọn họ..
Đội ngũ bọn hắn rời đi từ căn cứ Bắc Kinh, ngồi phi cơ trực tiếp đến thẳng căn cứ An Bình, nhưng tới căn cứ an bình lại không thể để phi cơ hạ xuống.
Nghe nói là từ trường bên kia đột nhiên bị thay đổi, phi cơ bay đến gần nơi đó sẽ bị mất khống chế, không có biện pháp, bọn họ chỉ có thể dùng xe, đi đường bộ, hộ tống viện sĩ Long qua bên kia.
Chỉ là đoàn xe mới ra khỏi căn cứ không lâu, thời tiết đột ngột thay đổi, cuối cùng bọn họ bị trận mưa lớn chặn lại ở thị trấn này.
Hai ngày trước, có lẽ vì mưa lớn nên lũ tang thi không ra ngoài nhiều, tuy bị nhốt trong nhà nhưng bọn họ cũng không gặp phải nguy hiểm gì.
Nhưng hôm nay, từ sau khi mưa tạnh, bắt đầu từ lúc bọn họ ra ngoài thăm dò xung quanh, tất cả lũ tang thi giống như thức tỉnh, bắt đầu điên cuồng tấn công bọn họ.