Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 185 - Chương 185 - Lòng Tốt Của Giang Thành

Chương 185 - Lòng tốt của Giang Thành
Chương 185 - Lòng tốt của Giang Thành

Sở Duyệt quay đầu nhìn thấy Giang Thành vươn tay, hơi hơi nhướng mày, chút vết thương này muốn người kéo dậy?

Cô còn cảm thấy với trạng thái hiện tại của Giang Thành, nếu có tang thi tới đây, hắn vẫn có thể bò dậy đánh thêm hai con nữa.

Nhưng dù thế nào đi nữa, người ta đã đưa tay ra, cô cũng không thể giả vờ như không thấy được, nên Sở Duyệt vẫn vân tay giúp Giang Thành một chút.

Tay Giang Thành nổi đầy vết chai, bàn tay cực kỳ cứng rắn, lực kéo khiến Sở Duyệt vô cùng đau đớn.

Giang Thành nương theo lực kéo của Sở Duyệt mà đứng lên, ánh mắt hơi lóe.

Vừa rồi hắn mơ hồ nhìn thấy đao Sở Duyệt chém tang thi biến dị, không giống đao bình thường, đao kia giống như mọc ra từ thân thể Sở Duyệt, căn bản là không giống chủy thủ mà hắn đưa cho cô.

Chỉ là lúc ấy tình huống khẩn cấp, hắn không nhìn kỹ, lúc này thừa dịp Sở Duyệt kéo hắn liền cảm thụ một chút, cảm giác này cũng không giống với tưởng tượng của hắn.

Tay nha đầu này không có gì khác với tay nữ sinh bình thường. Nho nhỏ, mềm mại, ấm áp, nắm rất thoải mái, trong nháy mắt hắn cư nhiên còn có chút luyến tiếc buông ra.

Giang Thành âm thầm phỉ nhổ chính mình một chút, sao hắn có thể nảy sinh loại tâm tư này!

Chẳng lẽ là do vừa rồi Sở Duyệt hạ đao quá nhanh, hắn bị hoa mắt?

Giang Thành không dấu vết lại nhìn thoáng qua Sở Duyệt, tuy quần áo trên người cô bị cắt rách không ít, nhưng không thấy vết thương nào, cả người giống như đang mặc nhuyễn giáp trong truyền thuyết.

Giang Thành ẩn ẩn biết được, Sở Duyệt hẳn là có bí mật của mình, nhưng cô không nói, Giang Thành hoàn toàn không muốn đi truy hỏi.

Thế đạo này, cô gái nhỏ lại có diện mạo như cô, có chút bản lĩnh cùng cảnh giác là chuyện tốt.

Giang Thành vừa nghĩ vừa đi qua đá đá Vương Vĩ cùng Liễu Duệ, bọn hắn cũng bị thương cả người.

Vết thương của Vương Vĩ cùng Liễu Duệ kỳ thật nhìn thì dọa người, cũng chưa tổn thương đến chỗ yếu hại.

Ba người tùy tiện băng bó cho nhau một chút, Giang Thành giống như tên Chu Bái Bì thúc giục bọn họ mau đứng lên, nhanh chóng nâng thuyền xung phong rời khỏi nơi này, để trở về.

(Chu Bái Bì: Là một tên địa chủ ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bá trong truyện Nửa Đêm Gà Gáy)

Vương Vĩ nhìn quần áo rách rưới của Sở Duyệt, cau mày quan tâm hỏi:

- Em gái Tiểu Duyệt, vết thương của em thế nào?

Sở Duyệt vỗ vỗ chỗ quần áo bị lưỡi dao gió cắt rách, nói:

- Quần áo của em đặc thù, sợi vải nano đặc biệt, chịu được lực cắt, những lưỡi dao gió đó chỉ cắt rách quần áo, em không bị thương .

- Cao cấp như vậy? Có đắt không? Mua ở đâu a?

Ánh mắt Liễu Duệ cùng Vương Vĩ sáng lên, còn có bộ đồ chiến như vậy a?

Bọn họ cũng muốn làm hai bộ mặt thay đổi, đây là thứ tốt a!

- Trước đó nhặt được trên đường, giờ không có nữa.

Sở Duyệt không nghĩ tới hai người này sẽ có phản ứng lớn như vậy, vội tìm cái cớ trả lời.

Mẹ a, về sau lúc đánh nhau phải chú ý một chút, bằng không một lời nói dối phải che đầy bằng vô số lời nói dối khác, quá mệt mỏi!

- A? Sau này tôi cũng muốn tìm một bộ, này còn lợi hại hơn áo chống đạn a.

Vương Vĩ nói, trong thanh âm tràn đầy thất vọng, Liễu Duệ ở bên cạnh cũng là vẻ mặt mất mát.

- Động tác nhanh lên! Sắc trời không còn sớm!

Giang Thành nhàn nhạt nhìn thoáng qua Vương Vĩ, thúc giục.

Nhìn sắc trời bên ngoài đúng là không còn sớm, hai người vội vàng đẩy nhanh động tác, đi theo Giang Thành trực tiếp nâng thuyền xung phong đi đến chỗ cửa kính bị tang thi biến dị đánh vỡ kia, dùng dây thừng thả thuyền xung phong xuống, như vậy sẽ nhanh hơn leo cầu thang xuống.

Giang Thành trượt theo sợi dây xuống thuyền, sau sau liền bảo Sở Duyệt nhanh đi xuống.

Sở Duyệt lại lắc đầu dữ dội, lấy lý do Vương Vĩ cùng Liễu Duệ là người bệnh, mà đẩy hai người xuống trước.

Lúc Liễu Duệ đi xuống, cô quay lại, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trộm thu thi thể tang thi biến dị vào không gian, thuận tay còn thu một đống đồ vật nhỏ trong cửa hàng ngoài trời, sau đó trượt theo sợi dây xuống thuyền xung phong.

Giang Thành lái thuyền vòng đến phía trước, tìm được chỗ buộc thuyền cao su, để Vương Vĩ cùng Liễu Duệ lên thuyền cao su, tự mình lái thuyền xung phong trở về dưới sự chỉ huy của Sở Duyệt.

Tốc độ của thuyền xung phong nhanh hơn thuyền cao su của Sở Duyệt rất nhiều, chỉ là Giang Thành không thể đi quá nhanh, bằng không hai người phía sau sẽ rớt lại.

Giang Thành khống chế thuyền chậm rãi đi phía trước, thuyền cao su theo phía sau cách bốn 5 mét.

- Vì sao tôi thấy quần áo nano của em không khác của tôi?

Giang Thành nhìn Sở Duyệt ngồi ở đầu thuyền, bỗng nhiên mở miệng.

Sở Duyệt nhướng mày, quay đầu tò mò nhìn về phía Giang Thành:

- Huấn luyện viên Giang còn nghiên cứu qua chất liệu quần áo sao?

- Không có nghiên cứu qua chất liệu quần áo, nhưng tôi vẫn biết một chút về chất liệu nano.

Sở Duyệt nghe lời này xong cũng không hoảng hốt, mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, vẻ mặt sùng bái nhìn Giang Thành, nói:

- Nga? Vậy huấn luyện viên giang xem giúp em một chút, chất liệu của quần áo này thuộc về loại nào? Đây là đồ em nhặt được, chỉ biết nó dùng tốt, chứ không biết tác dụng như thế nào, hiểu nhiều thêm chút, về sau gặp phải liền nhặt thêm chút.

Giang Thành nhìn vẻ mặt chân thành kia của Sở Duyệt, nhịn không được giật giật khóe miệng.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn lừa cô, mấy lời kia của cô, chỉ có hai kẻ ngốc phía sau mới tin, chất liệu nano sao có thể dùng để chặn dao?

Nhưng nhìn bộ dạng Sở Duyệt như vậy, hắn thế nhưng lại có chút tin tưởng lời cô nói, tuy rằng hắn biết cô nhất định là đang nói bậy.

Bất quá như vậy cũng tốt, nha đầu mang bộ dáng này có lẽ có thể sống tốt ở mạt thế.

Giang Thành thấy Sở Duyệt vẫn đang nhìn hắn, nghiêm túc nói:

- Cẩn thận với người lạ là đúng, không nên cho người khác biết tất cả con át chủ bài của mình, điểm này rất tốt, tôi sẽ không hỏi em lý do là gì, nhưng lần sau hãy nhớ bịa ra một lý do đáng tin cậy hơn, không phải tất cả mọi người đều giống hai tên ngốc to con ở phía sau.

Sở Duyệt cũng nghiêm túc nhìn Giang Thành, phản đối nói:

- Huấn luyện viên Giang, anh nói vậy là không đúng, Vương đại ca cùng Kiễu đại ca mới không phải đồ ngốc.

Bọn họ chỉ là không có nhiều tâm nhãn như anh mà thôi.

Tuy Sở Duyệt ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng cũng cảm thấy Giang Thành nói đúng, về sau cô phải cẩn thận khi nói dối, nếu không sẽ tự chuốc lấy họa.

Giang Thành nhìn bộ dáng Sở Duyệt bảo vệ hai tên ngốc phía sau, nhịn không được cắn cắn răng hàm, nhanh như vậy đã nhận đại ca, hoá ra những lời hắn vừa mới nói đều là vô ích đúng không?

Vào lúc chạng vạng, cuối cùng thuyền xung phong đã về tới chỗ đám người viện sĩ Long đang ẩn núp.

Thẩm Bắc ở trên lầu vẫn luôn chú ý tình huống dưới lầu, nhìn thấy bọn họ bình an mang theo thuyền trở về, liền không khỏi thở phào một hơi, vội gọi người xuống dưới tiếp ứng.

Đặt thuyền ở dưới lầu, Giang Thành có chút không yên tâm.

Dù sao để ở đây cả một đêm, nếu có người lấy đi hoặc bị tang thi làm hư, vậy hôm nay bọn họ sẽ thành công toi rồi.

Cuối cùng Giang Thành xì bớt hơi ở 2 chiếc thuyền ra, mở một gian phòng ở lầu hai ra, để một dị năng giả hệ nâng 2 chiếc thuyền đặt vào bên trong.

Không nghĩ tới chỉ trì hoãn trong thời gian ngắn, lại vô tình kinh động đám tang thi đàn ở tòa nhà bên cạnh, vô số tang thi đang tiến về phía bên này, trong đó còn có mấy con tang thi biến dị chạy rất nhanh.

Bình Luận (0)
Comment