Sở Duyệt vừa ăn cơm vừa nhìn về phía bầu trời, không biết có phải ảo giác hay không, cô cứ có cảm giác quả cầu ánh sang kia giống như béo thêm một chút.
Nếu ở nơi khác, trên đầu có một người bay qua lại như vậy, quá kinh tủng.
Nhưng người này là Sở Duyệt, cô hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi, không biết vì sao, cô lại cảm thấy hắn ở chỗ này, cô mới an tâm.
Sở Duyệt cơm nước xong, đang định rời khỏi không gian thì chợt nhìn thấy mấy cây trúc ở rừng trúc bên kia hồ đang điên cuồng lay động.
Cô vội chạy nhanh qua, chỉ thấy Cổn Cổn leo trên mấy cây trúc, đang dùng móng vuốt tròn tròn của nó lắc lắc cây trúc, động tác kia, quả thực giống như nó đang điên cuồng nhảy Disco.
Sở Duyệt nhìn cây trúc kia đã cong thành 90 độ, cảm giác giây tiếp theo nó sẽ không chịu nổi áp lực của Cổn Cổn mà gãy xuống.
Không đúng! Chung quanh còn có mấy cây đã gãy, nhìn dáng vẻ kia, chắc chắn tên này không chỉ mới chơi một hai lần!
- Cổn Cổn, xuống dưới! Xuống mau lên!!
Sở Duyệt la lớn.
Con gấu Cổn Cổn, mình nặng bao nhiêu cũng không rõ sao?
Cư nhiên còn dám bò lên cây trúc, còn leo cao như vậy, nó cũng không sợ cây trúc gãy làm nó ngã xuống là tốt hay xấu a!
Cổn Cổn nhìn thấy Sở Duyệt tới đây, liếc trắng mắt nhìn Sở Duyệt, càng rung hăng say.
Hừ! Nhân loại chán ghét!
Nhốt nó ở bên này liền thôi đi, trở về không gian liền ở hồ bên kia chơi, không tới nhìn nó, không tới sờ sờ đầu nó, cô không biết vừa rồi nó đã trải qua chuyện gì đáng sợ ở chỗ này.
Vừa rồi thiếu chút nữa nó đã bị trận gió kia cắt thành từng mảnh, nếu không phải nó thông minh trèo lên cây trúc trốn, thì lúc này nó đã biến mất.
Cô cũng không tới dỗ nó, hừ! Về sau đều không thích cô!
“Crack —— Crack ——”
Theo động tác càng lúc càng lớn của Cổn Cổn, rốt cuộc mấy cây trúc kia cũng bị gãy, Cổn Cổn từ trên chỗ cao mấy mét, rơi thẳng tắp xuống đất.
- Cổn Cổn ——
Sở Duyệt thấy Cổn Cổn rơi từ trên cây trúc xuống, rốt cuộc cũng yên tâm.
Bất quá cô cũng sợ nó ngã thành đồ ngốc, chung quanh chỗ đó đều là đoạn trúc gãy, Sở Duyệt vội kêu tên của nó, cùng lúc dịch chuyển nó tới cạnh mình.
Cổn Cổn dừng bên người Sở Duyệt, đang muốn thò đầu đến dưới tay cô cầu sờ sờ, bỗng nhiên bị mùi hương trên người cô hun làm cho cả thân mình run rẩy, thậm chí không muốn Sở Duyệt sờ sờ đầu mình, trực tiếp kéo cô về phía hồ nước.
Trách không được, không tới chơi với nó, hóa ra đã biến thành xú (thối) giống như mấy thứ quái đản kia, còn không mau đi rửa sạch sẽ!
- Cổn Cổn, hiện tại ta không thể tắm rửa, mày đừng kéo nữa.
Sở Duyệt nhìn ra Cổn Cổn là muốn cô đi tắm rửa, đành bất đắc dĩ xoa xoa đầu Cổn Cổn, ôn nhu nói với nó.
Sau khi Cổn Cổn bị Sở Duyệt sờ soạng đầu, đôi mắt nhỏ trong quầng thâm lớn dại ra vài giây, sau đó ném Sở Duyệt ở tại chỗ, cả người chui vào hồ nước.
Bị Cổn Cổn ghét bỏ, Sở Duyệt một mảnh hỗn độn đứng ở đó, cô xú như vậy sao?
Tên này mới bị sờ một chút, cư nhiên đã phản ứng lớn như vậy!
Sở Duyệt ngửi ngửi chính mình, cô thấy còn ổn a, cũng không xú như vậy đi!
Nhìn bóng dáng Cổn Cổn đang tự do quay cuồng trong ở hồ nước, khóe miệng Sở Duyệt giật giật, rời khỏi không gian.
Trong phòng ngủ vẫn an tĩnh như trước, gió rít bên ngoài cửa sổ, mang theo tiếng gào rống thiếu kiên nhẫn của lũ tang thi, dường như có thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch trong đêm tối.
Sở Duyệt thả tinh thần lực, chậm rãi nhìn ra phía ngoài, lông mày hơi nhíu lại.