Sở Duyệt ăn hơn phân nửa túi bánh quy liền ngừng, đưa đồ hộp cùng mì gói cho mấy người đang nấu mì gói kia, cho bọn họ nấu ăn.
Giang Thành thấy cô chỉ ăn một chút như vậy, liền nhịn không được mở miệng khuyên nhủ:
- Em ăn thêm một chút đi! Chờ nấu mì xong, bảo bọn họ lấy cho em một chén, em gầy như vậy, chỉ ăn chút này sao được?
- Không cần, cảm ơn huấn luyện viên giang. Em ăn rất ít, em sợ ăn nhiều, sẽ làm dạ dày căng lớn, chờ lúc không có đồ ăn sẽ rất thảm.
Sở Duyệt cảm tạ ý tốt của Giang Thành, nghiêm trang nói.
Giang Thành nghe lời cô nói xong, khẽ nhíu mày, cư nhiên hắn lại cảm thấy rất có đạo lý, nhìn nhìn cái bánh mì thứ 3 trong tay chuẩn bị gặm, yên lặng để xuống.
Cơm nước xong, bên ngoài trời đã tối đen, để không lộ mục tiêu, lửa dùng để nấu mì ăn liền cũng được dập tắt.
Trong phòng không có ánh sáng, nơi nơi đều là một mảnh tối đen như mực, thích ứng trong bóng đêm một hồi lâu, mới có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người.
Có nhiều quân nhân như vậy, chuyện gác đêm khẳng định không tới phiên Sở Duyệt, không chỉ như thế, Giang Thành dành riêng cho cô một phòng, ngoại trừ cô, chỉ có viện sĩ Long có đãi ngộ này.
Sở Duyệt cũng không khách khí với bọn họ, cô là con gái, giữa một đám đàn ông, được ở một mình một phòng cũng là điều hợp lý.
Cứ như vậy, cô ra vào không gian cũng tiện hơn nhiều.
Trở lại phòng, đóng cửa lại, Sở Duyệt trực tiếp đi vào không gian.
Mới vừa tiến vào không gian, một cơn gió đột nhiên thổi tới vào mặt khiến Sở Duyệt có chút ngốc.
Gió?
Sở Duyệt nhớ rõ, trong không gian hết thảy đều yên lặng, trước giờ chưa từng có gió.
Ngoại trừ cô, thứ duy nhất có thể di chuyển trong không gian này chính là Cổn Cổn mà cô đang nuôi bây giờ.
Nhưng lúc này gió đang vô tư thổi trong không gian, khiến ngọn cỏ khẽ lay động, khiến mặt hồ vốn vốn yên tĩnh như gương xuất hiện gợn sóng.
Làn gió này từ đâu tới?
Chẳng lẽ là do con tang thi biến dị có làn da lỏng ban ngày sao?
Chẳng lẽ không phải là cô có được dị năng hệ phong sao?
Lúc trước Sở Duyệt đã thử qua, cô có dị năng hệ mộc, nhưng cô lại không cảm giác được hệ phong, cô còn tưởng hệ phong đến chậm, không nghĩ tới nhân gia căn bản không tính cho cô
Trong không gian ngoại trừ có cơn gió này ra, những cái khác đều giống như trước kia, không có gì lạ.
Sở Duyệt có chút bất mãn bĩu môi, hôm nay cô đã cho không gian ăn ít nhất sáu viên tinh hạch tang thi biến dị, kết quả ngoại trừ hệ mộc ra, còn lại chỉ cho cô một trận gió như này?
Này cùng thả rắm có gì khác nhau!
Sở Duyệt thở dài, cô cũng chỉ có thể yên lặng phun tào ở trong lòng, ai bảo không gian là đại gia a?
Được rồi, bắt người tay ngắn, cô vẫn luôn hưởng thụ chỗ tốt cùng tiện lợi của không gian cho cô đến bây giờ, vẫn là không nên ngày ngày nhớ thương chuyện quyền khống chế.
Sở Duyệt ngẩng đầu nhìn quả cầu ánh sáng trên bầu trời, có lẽ phải chờ thiếu niên kia rơi xuống, thì cô mới biết được mọi thứ về không gian.
Hiện tại vẫn nên kiếm gì ăn trước, mấy khối bánh quy vừa mới ăn kia sắp bị tiêu hóa xong rồi.
Dọn bàn xong, Sở Duyệt lấy cho mình ba món một canh.
Thịt kho tàu, ớt xanh xào thịt băm cùng rau trộn dưa chuột, còn có một bát canh miến dưa chua.
Thịt kho tàu mềm mại thơm nức, béo ngậy mà không ngán, canh miến dưa chua nóng hổi chua cay, Sở Duyệt ăn thật sự đã ghiền.
Ăn rau trộn dưa chuột giòn giòn ngon miệng, Sở Duyệt không khỏi nhớ tới kiều đan đan cùng tề minh bọn họ.
Cũng không biết hiện tại bọn họ thế nào, không biết sau này bọn họ nhìn thấy tin cô để lại, có thể mắng cô hay không, bọn họ ở căn cứ sống có tốt không?