Sở Duyệt lần nữa ngưng tụ tinh thần đâm vào đầu tang thi vương, sau đó nhanh chóng chia tinh thần lực ra thành ngàn vạn sợi mỏng manh tìm tòi tinh hạch trong đầu tang thi vương.
Rất nhanh, Sở Duyệt đã tìm lại được viên tinh hạch giống như thủy tinh kia.
Cô điều động ngàn vạn sợi tinh thần lực mỏng manh cuốn lấy tinh hạch, cảm nhận năng lượng bên trong, sau đó theo tinh thần lực, chậm rãi hấp thu năng lượng.
Tang thi vương lắc đầu đầy thống khổ, lăn lộn trong biển nước ở quảng trường, trên khuôn mặt nhỏ xanh trắng là biểu tình thống khổ không thuộc về tang thi.
Nhưng nó bị rớt xuống nước, ngay cả tiếng kêu chói tai cũng không thể phát ra được.
Tinh hạch tràn đầy năng lượng, Sở Duyệt hấp thu hồi lâu, mới triệt để thu xong năng lượng bên trong.
Tinh thần lực tràn đầy năng lượng, bắt đầu điên cuồng kích động, giống như muốn tìm một nơi để xả ra ngoài.
Sở Duyệt nhận thấy cảm giác này có chút giống lúc dị năng của cô tiến giai ở đời trước, chẳng lẽ hấp thụ viên tinh hạch này, dị năng hệ tinh thần của cô vẫn có thể tiến giai bình thường?
Cô vội bình tĩnh lại và nhanh chóng thu cỗ dị năng đang dâng trào kia lại.
Cỗ năng lượng kia bị tinh thần lực bao vây, dần dần từng chút bị Sở Duyệt hấp thu đi.
Nhưng cuối cùng vẫn hóa thành những điểm sáng trong suốt đẹp như pha lê và bay vào không gian, bổ sung vào quả cầu ánh sáng trên bầu trời.
Sở Duyệt khẽ thở dài một hơi, cô không còn muốn tìm hiểu về cấp độ dị năng hiện tại của mình nữa.
Nếu dựa theo trình tự tiến giai bình thường, cô đã hấp thu nhiều năng lượng và tinh hạch như vậy, dị năng của cô hẳn là đã đạt đến cấp đại lão a.
Trên thực tế, dị năng của cô mới qua cấp 4, mà cũng không phải hoàn toàn là như vậy.
Dị năng của cô giống như dùng mãi không hết, hoàn toàn không cần lo lắng hao hết năng lượng.
Nếu một người nào đó có dị năng cấp 4, bọn họ có thể phát ra mười công kích luân phiên, còn dị năng của cô ít nhất có thể phát ra một trăm công kích luân phiên.
Ngay cả hệ thủy và hệ mộc vừa mới có được cũng không phải sơ cấp, mà đã đến trình độ cấp ba hoặc cấp bốn.
Lúc này Sở Duyệt đã hiểu rõ, cô và không gian đại khái có quan hệ cộng sinh.
Ở lúc cô chưa cần đến, tất cả năng lượng dư thừa đều phải đi nuôi dưỡng người thanh niên trong quả cầu ánh sáng kia.
Nhưng lúc cô cần đến, cô cũng có thể tùy ý sử dụng năng lượng trong quả cầu ánh sáng, thậm chí có thể tăng cấp bậc dị năng của cô lên nhiều cấp trong cùng một lúc.
Cho nên lúc đối chiến với con tang thi vương vừa rồi, tinh thần lực của cô mới có thể tăng mạnh trong nháy mắt, áp chế phản kích của tang thi vương.
Sở Duyệt mở mắt, chung quanh đã khôi phục yên tĩnh, phần lớn tang thi đã khôi phục trạng thái lặng im, chỉ có số ít tang thi không chịu cô đơn đang “Ngao ngao” luyện giọng.
- Lão đại, anh làm sao vậy? Sao lại chảy nhiều máu như vậy?
Ngoài cửa truyền đến Vương Vĩ kinh hoảng thất thố thanh âm.
Sở Duyệt bò dậy mở cửa, Giang Thành ngồi dựa ở cửa không kịp phòng bị ngã theo cửa, đầu đập trên chân Sở Duyệt, khiến cô đau đớn.
Hắn vội bò dậy nhìn Sở Duyệt, trầm giọng hỏi:
- Thuận lợi sao?
Sở Duyệt nhướng mày, xem ra huấn luyện viên Giang đại khái đã biết vừa rồi cô làm gì, thông minh như vậy sao?
Bất quá, biết cũng không sao, dù sao chuyện cô có tinh thần lực cũng đã nói với hắn.
- Không có việc gì, mọi người nên ngủ liền ngủ, nên gác đêm liền gác đêm đi!
Sở Duyệt gật gật đầu, nói với Giang Thành.
Kỳ thật Giang Thành không nghe rõ Sở Duyệt nói gì, nhưng nhìn thấy cô gật đầu, lại vẻ mặt nhẹ nhàng, cuối cùng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới cảm thấy đầu và lỗ tai đau đến độ muốn nổ tung, ôm đầu rên rỉ một tiếng.
- Lão đại, vì sao anh không mang nút bịt tai? Nhìn chảy máu đi, sau này anh sẽ không bị điếc chứ a?
Vương Vĩ chú ý thấy Giang Thành cầm nút bịt tai trong tay, ngay cả vỏ cũng chưa xé mở.
Nhìn bộ dáng thống khổ của Giang Thành, Vương Vĩ vô cùng nôn nóng.
Lúc này Sở Duyệt mới phát hiện những người khác đều đeo nút bịt tai, chỉ có một mình Giang Thành không mang, còn cầm trong tay.
Cho nên vừa rồi hắn tiến vào là muốn đưa nút bịt tai cho cô sao?
Sở Duyệt nhớ tới những lời Giang Thành nói trước khi đóng cửa, liền hiểu rõ nguyên nhân vì sao hắn không mang nút bịt tai ngồi dựa ở cửa, có phải là vì hắn sợ khi cô cần, mà hắn không nghe được hay không?
Quả nhiên huấn luyện viên Giang vẫn là người đáng tin cậy như thế a!
- Huấn luyện viên Giang, em đỡ thầy lên trên sô pha ngồi một lát.
Sở Duyệt vừa nói, vừa đưa tay ra, cùng Vương Vĩ đỡ Giang Thành đi tới sô pha.
Ở nơi không ai nhìn thấy, những điểm sáng trắng xuất hiện trong lòng bàn tay Sở Duyệt, chạy dọc theo cánh tay Giang Thành về phía lỗ tai bị thương cùng đại não của hắn.
Giang Thành chỉ cảm thấy cánh tay được Sở Duyệt đỡ kia, nhất thời truyền đến một trận tê dại, sảng khoái đến mức làm hắn nhịn không được kêu rên một tiếng, khiến Vương Vĩ ở bên cạnh vô cùng lo lắng.
Lão đại nhất định là bị công kích dị năng sóng âm kia làm bị thương, bằng không một thiết huyết hán tử trúng đạn không rên một tiếng như hắn, sao có thể hừ nhiều tiếng như vậy?
- Mau mau mau, hai người lại đây giúp tôi một chút, nâng đầu lão đại nghỉ ngơi một chút.
Vương Vĩ sốt ruột hoảng hốt gọi hai đội viên bên cạnh, sức em gái Tiểu Duyệt quá yếu, không đỡ nổi lão đại, đi nửa ngày mới được vài bước.
Hai đội viên vội vàng đi tới, tiếp nhận Giang Thành từ trong tay Sở Duyệt, sau đó nhanh chóng nâng hắn đặt lên sô pha, có người vội vàng đi gọi viện sĩ long tới đây.
Giang Thành bị buộc phải buông tay Sở Duyệt ra, trong lòng vô cùng miễn cưỡng.
Loại cảm giác vừa rồi quá kỳ diệu, quá tốt, tốt đến mức lỗ tai và không đau hắn lúc này không còn đau nữa, hắn thật sự có chút tham luyến loại cảm giác đó.
Đó là cảm giác mà hắn chưa bao giờ có được trong hơn hai mươi năm qua.
Viện sĩ Long thấy lỗ tai Giang Thành chảy nhiều máu như vậy, cũng lo lắng hỏng rồi, vội vàng làm kiểm tra cho hắn.
Nhìn lượng máu chảy này, lỗ tai còn có thể dùng được sao?
Sau khi kiểm tra qua, viện sĩ Long mới nhẹ nhàng thở ra, này căn bản không có vấn đề gì, triệu chứng nhẹ hơn các đội viên khác rất nhiều, chỉ là nhìn lượng chảy máu có chút đáng sợ.
Muốn nói những đội viên này thật không hổ là tinh anh được quân đội lựa chọn, ngay cả loại dị năng sóng âm thanh này mà vẫn có thể chịu đựng vượt qua, lần này quân đội thực sự đã đặt kỳ vọng rất cao vào hành động lần này của hắn.
Nhưng viện sĩ long lại không mấy lạc quan về hành động lần này.
Muốn người trong quân đội có thể thức tỉnh dị năng trong trường hợp không bị tang thi thương tổn, nghe thì quả thực có vẻ rất khó tin.
Nguyện ý của cao tầng (tầng lớp lãnh đạo) là tốt đẹp, nhưng để thực hiện được, nào có đơn giản như vậy?
Cho dù là cắn nuốt tinh hạch, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể thức tỉnh dị năng.
Nhưng phòng thí nghiệm kia, trước mạt thế là nơi nghiên cứu về sức mạnh siêu nhiên, nghe nói cho tới nay thành quả không tồi.
Sau mạt thế, bọn họ đã quay sang báo cáo lên trung ương nói có thể giúp tất cả người thường thức tỉnh dị năng, điều này đối với trung ương mà nói, không khác một tin vui siêu lớn.
Sau khi cao tầng thận trọng suy xét kỹ lưỡng, quyết định phái hắn đi khảo sát nghiên cứu thực địa, cho nên mới có hành động lần này của bọn họ.