Căn cứ Thủ đô rất coi trọng hành động lần này của viện sĩ Long tới căn cứ thực nghiệm, trực tiếp phái phi cơ đưa bọn họ đến căn cứ An Bình.
Chỉ là sau khi ra khỏi căn cứ An Bình, họ mới đi được hai trăm km mà đã mất bốn ngày.
Những chuyện bọn họ gặp phải mấy ngày nay, càng ngày càng khó giải quyết, viện sĩ Long mơ hồ lo lắng, không biết bọn họ còn có thể an toàn đến được căn cứ thí nghiệm hay không.
Mạng sống của hắn không sao cả, hắn đã một bó tuổi rồi, sớm đã sống đủ, nếu còn có thể cống hiến chút gì đó trong kiếp nạn bất ngờ này của nhân loại, dù có chết cũng không đáng tiếc.
Chỉ là, hắn sợ hy sinh nhiều quân nhân ưu tú như vậy, nhưng cuối cùng lại không mang được thứ gì quay về.
Sở Duyệt thấy Giang Thành không có chuyện gì, liền xoay người trở về phòng.
Vừa rồi đấu một trận với tang thi vương, khá vất vả đối với cô, lúc này toàn thân như được thả lỏng, cơ bắp và xương cốt đều lỏng lẻo, không biết là khó chịu hay thoải mái, nên nghỉ ngơi sớm.
Một đêm này cuối cùng cũng bình an trôi qua.
Ngày mới, lúc tờ mờ sáng, Giang Thành dẫn người đi xuống thả thuyền cao su và thuyền xung phong xuống.
Sở Duyệt cũng dậy, chậm rãi đi xuống dưới lầu, nhìn thấy Giang Thành, liền tới bên cạnh hắn, cười tủm tỉm nói:
- Huấn luyện viên Giang, em muốn thương lượng với thầy một chuyện.
Giang Thành nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Sở Duyệt tiến đến trước mặt, nhịn không được lùi về phía sau.
Hiện tại hắn cứ nhìn thấy Sở Duyệt là trái tim lại đập rất nhanh, nếu không phải mặt đủ đen, phỏng chừng có thể nhìn ra mặt hắn đang đỏ hồng.
Hắn có chút bực bội với biểu hiện lúc này của mình, cô gái nhỏ người ta mới bao lớn, sao hắn lại có loại tâm tư kia với cô.
- Chuyện gì?
Giang Thành giọng nói bình tĩnh nhất để hỏi Sở Duyệt.
- Là cái này, huấn luyện viên Giang, anh xem ha, hiện tại anh có ba chiếc thuyền cao su và một chiếc thuyền xung phong phải không?
Thấy Giang Thành gật đầu, Sở Duyệt lại cười lấy lòng, nói:
- Anh xem, nếu mọi người cứ đi như vậy, tốc độ của thuyền xung phong cho dù nhanh đến đây, cũng phải chờ thuyền cao su phía sau đúng không?
Giang Thành hơi nhướng lông mày, nhìn vẻ mặt cười của Sở Duyệt, nha đầu này lại đánh gì chủ ý?
Cánh quạt phía sau thuyền xung phong mạnh hơn chân vịt của thuyền cao su rất nhiều, tốc độ chắc chắn sẽ nhanh hơn thuyền cao su, cô sợ thuyền xung phong sẽ bỏ cô lại sao?
- Em yên tâm, khẳng định sẽ chờ em.
Giang Thành bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Sở Duyệt, dùng giọng điệu ôn nhu mà chính hắn cũng không ngờ tới.
Sở Duyệt nghe Giang Thành nói như vậy, hơi sửng sốt, chờ gì a?
Cô nhanh chóng thay đổi lời, nói tiếp:
- Huấn luyện viên Giang, thầy xem nếu không như vậy đi, chúng ta đổi thuyền một chút, thầy lấy thuyền cao su của em, em lái chiếc thuyền xung phong kia, như vậy thì tốc độ của mọi người đều giống như, ai cũng không cần chờ ai, cũng không cần sợ thuyền xung phong bỏ xa thuyền cao su. Hơn nữa đáy thuyền cao su của em được bọc kim loại, không sợ tang thi cào đáy, vừa lúc mọi người có thể dùng để mở đường. Anh xem, như vậy có phải là sắp xếp tốt nhất hay không?
Lúc này Thẩm Bắc mang theo viện sĩ Long từ trên lầu đi xuống, nghe được Sở Duyệt nói, nhịn không được hỏi:
- Tiểu Duyệt, ý của em là em không đi cũng chúng tôi sao?
Sở Duyệt quay đầu lại nhìn Thẩm Bắc nói:
- Tôi đương nhiên không đi cùng mọi người, tôi muốn đi về phía bắc tìm ba mẹ.
- Như vậy sao được! Một mình em lên đường quá nguy hiểm.
Thẩm Bắc lập tức tỏ vẻ phản đối, hắn biết cô gái nhỏ này rất có bản lĩnh, những một mình cô lên đường thì quá nguy hiểm.
Lúc tỉnh có lẽ không có vấn đề lớn, nhưng cho dù là người lợi hại như thế nào cũng có lúc mệt mỏi chợp mắt, bây giờ bên ngoài không có người trông chừng thì ai dám ngủ?
Vạn nhất không cẩn thận ngủ quên rồi gặp tang thi đánh bất ngờ thì làm sao bây giờ?
Giang Thành ở bên cạnh cũng hiểu được, hóa ra Sở Duyệt đánh chủ ý lên thuyền tấn công.
Bất quá, hắn cũng không yên tâm để Sở Duyệt đi một mình, một cô gái nhỏ lại xinh đẹp như cô, đôi khi không riêng gì tang thi mới có ý đồ với cô.
- Tiểu Duyệt, một mình em lên đường quá nguy hiểm, không bằng đi cùng chúng tôi.
Giang Thành kiên nhẫn khuyên nhủ:
- Chờ chúng tôi trở về căn cứ, liền đi tới các căn cứ lớn tuyên bố tin tức tìm ba mẹ em. Nếu có người nhìn thấy bọn họ, có tin tức xác thực, chúng tôi sẽ cùng em đi tìm ba mẹ em? Tốt hơn là một mình em chạy loạn vòng quanh.
Thẩm Bắc ở một bên cũng hát đệm, nói:
- Đúng đúng đúng, đợi chúng tôi trở về, sẽ giúp em tìm bọn họ. Nói nữa, hiện tại em không thể liên lạc với bọn họ, làm sao em có thể khẳng định được bọn họ đang đi tìm em? Nói không chừng bọn họ đang tránh ở một nơi an toàn nào đó, em cứ đi tìm lung tung như ruồi nhặng không đầu, sao có thể tìm được?
Sở Duyệt sắc mặt có chút lạnh lùng, cô từ chối:
- Không cần. Tôi biết, bọn họ nhất định là đi tìm tôi! Tôi biết bọn họ nhất định ở phía trước! Bọn họ sẽ không vào căn cứ nào, bọn họ chắc chắn chỉ nghĩ nhanh chóng tới đích, nhanh chóng tìm được tôi.
Cô hơi hơi rũ mắt, ngày hôm qua dừng lại cứu mấy người Giang Thành, đã chậm trễ rất nhiều thời gian của cô, nhưng cô không thể thấy chết mà không cứu bọn họ.
Từ nhỏ, ba mẹ đã nói với cô, làm người phải tri ân báo đáp.
Đời trước, nếu không phải Giang Thành và những huấn luyện viên đó, có lẽ Sở Duyệt đã bị tang thi gặm sạch vào ngày tang thi bùng nổ.
Cho nên mặc kệ là Giang Thành hay là viện sĩ Long, đều là người mà cô không thể không cứu.
Bất quá nếu bọn họ nguyện ý đem đổi thuyền xung phong cho cô, cô có thể bù lại khoảng thời gian đã mất ngày hôm qua.
Sở Duyệt nhìn Giang Thành, ánh mắt kiên định, nói tiếp:
- Tôi biết, hiện tại nếu tôi bỏ lỡ mỗi một phút trôi qua, có lẽ đều bỏ lỡ cơ hội gặp bọn họ! Nhưng tôi biết bọn họ khẳng định sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy tôi! Mà tôi cũng giống vậy, nếu không tìm được bọn họ, tôi tuyệt đối không sẽ dừng lại!
Giang Thành nhìn vẻ mặt kiên định của Sở Duyệt, khẽ nhíu mày, nha đầu này tính tình thật quật cường!
viện sĩ Long vẫn đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, lúc này mới mở miệng nói:
- Được rồi, ta thấy Tiểu Duyệt muốn đi tìm ba mẹ, chúng ta cũng không thể ngăn cản cô ấy, bất quá một mình lên đường rất nguy hiểm. Không bằng chọn một người đi cùng cô ấy, như vậy mọi người đều yên tâm.
Sở Duyệt vừa nghe, vội vàng cự tuyệt:
- Không cần không cần, bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ bảo về ngài, sao tôi có thể để người khác đi cùng tôi, hơn nữa, nếu bọn họ đi theo tôi, trở về bọn họ cũng sẽ bị phạt.
Chuyện này cô không làm được.
Giang Thành cùng Thẩm Bắc ánh mắt sáng lên, đây là biện pháp tốt.
viện sĩ Long cười ha hả nói:
- Này có cái gì a! Ngày hôm qua nếu không phải có cô, nói không chừng lão nhân ta đã nằm tại đó. Yên tâm đi, nếu bọn họ được phái ra bảo vệ ta, ta đương nhiên là có quyền an bài bọn họ đi làm chuyện khác, trở về cũng sẽ không bị phạt.
Sở Duyệt lắc đầu như trống bỏi, kiên quyết không cho người khác đi theo cô.
Nói giỡn!
Một mình cô đi, tự do tự tại, sao lại cần có người đi cùng?