- Không cần không cần, mấy ngày trước cũng là một mình tôi tới đây, mọi người không cần lo lắng cho tôi, tôi có thể tự lo liệu cho mình, thật sự không cần. Tôi chỉ muốn đổi sang thuyền xung phong thôi, nếu không tiện, quên đi.
Sở Duyệt nói xong, xoay người liền đi đến chỗ thuyền cao su của mình.
Giang Thành vội vàng kéo cô, nhìn cô rồi thở dài một hơi, nói:
- Sao em lại bướng bỉnh như vậy? Chúng tôi cũng chỉ sợ trên đường em sẽ gặp phải nguy hiểm thôi, đổi đổi, đổi cho em còn không được sao?
Sở Duyệt quay đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của mấy người bọn họ, cười đến mi mắt cong cong.
- Yên tâm, không cần lo lắng cho em, em không thành vấn đề.
Giang Thành bất đắc dĩ cười cười, lần hành động này, hắn là đội trưởng, cho dù hắn muốn, lúc này cũng cũng không thể cùng cô đi tìm ba mẹ.
Nhưng hắn biết Sở Duyệt là cô gái nhỏ rất có bản lĩnh, mặc kệ là dị năng hay là thân thủ, cả một đội tinh anh của quân đội còn không bằng cô, hắn tin tưởng cô có thể tự chiếu cố chính mình.
Khi bọn họ chuẩn bị chia tay, Giang Thành đưa cho Sở Duyệt một chiếc balo, bên trong hầu hết là đồ ăn.
- Cầm đi, về sau luôn luôn phải mang balo trên lưng, tìm được đồ ăn phải bỏ thêm nhiều chút, nếu không sẽ bị đói bụng.
Sở Duyệt nhận balo, nói cảm tạ:
- Cảm ơn huấn luyện viên Giang, kỳ thật trước đó em cũng có balo, chính là không cẩn thận làm rớt trong nước.
Chuyện này đúng là Sở Duyệt không cẩn thận, lúc cô một lên đường, vì để tiện di chuyển, liền đặt tất cả đồ đạc vào không gian, sau đó đi cứu người, cũng không nghĩ đến lấy một cái túi ra.
Xem ra, về sau cho dù là một mình, cũng phải đeo một cái balo giả vờ giả vịt, bằng không nếu gặp tình huống phát sinh bất ngờ, có lẽ một cái bánh quy cô cũng không thể lấy ra để lấp bụng.
Giang Thành thấy cô nhận balo, bỗng nhiên nói:
- Sau này đừng gọi là huấn luyện viên Giang nữa, tên của tôi là Giang Thành, chờ tôi hoàn thành nhiệm vụ sẽ đi tìm em, bồi em đi tìm ba mẹ.
- Không cần a, em cảm thấy rất nhanh là có thể gặp được bọn họ, thật sự!!
Sở Duyệt vừa nói vừa đeo balo lên lưng.
Lời này của cô không phải nói bậy, cô vẫn luôn tính toán lộ tuyến mà ba mẹ cô đi, theo lý thuyết, nếu đi nhanh nhất bọn họ sẽ Hồng tỉnh.
Cô đuổi theo suốt hai ngày nay chính là muốn nhanh chóng đến gần tuyến đường của bọn họ, càng sớm càng tốt.
Bởi vì sau khi đi qua hồng tỉnh, nếu bọn họ không chạy đến nơi có nhiều người, hơn phân nửa sẽ lựa chọn đi qua thảo nguyên.
Đó là dự đoán tốt nhất, nếu bọn họ lựa chọn đi thảo nguyên, nhất định sẽ thấy tin tức cô lưu lại trên đường, hẳn là sẽ quay đầu trở về.
Nhưng đi đường vòng qua thảo nguyên quá xa, cô chỉ sợ ba mẹ nóng vội, sẽ lựa chọn đi đường khác, nếu bọn họ chọn đi đường xuyên qua các tỉnh, vậy quá nguy hiểm.
Tạm biệt đoàn người Giang Thành, Sở Duyệt điều khiển thuyền xung phong chạy về phía trước, không quay đầu lại.
Hồng tỉnh, từ cổ chí kim đã có tiếng là khu vực bình nguyên, cho nên trận mưa to mấy ngày này đã biến nó thành biển.
Nhưng chỉ cần đi qua phiến bình nguyên này, đi đến đất cao nguyên, không còn nước đọng là có thể lái xe.
Tốc độ của thuyền xung phong quả nhiên nhanh hơn thuyền cao su kia của Sở Duyệt rất nhiều, Sở Duyệt một đường lái thuyền xung phong, đến nửa buổi chiều liền đến gần căn cứ an bình.
Sở Duyệt không định tiến vào an bình căn cứ, cho nên từ phía xa đã điều khiển thuyền đi vòng qua.
Đang đi, phía sau vang lên tiếng động cơ, Sở Duyệt quay đầu nhìn lại, phía sau có ba chiếc thuyền xung phong được gia cố thêm kim loại đang đến gần.
Những chiếc thuyền kia hẳn là dùng dầu diesel, tốc độ rất nhanh, cách Sở Duyệt càng ngày càng gần.
Ba chiếc thuyền xung phong chạy đến trước mặt Sở Duyệt, một cái trực tiếp vọt lên phía trước chặn đường đi của cô, hai chiếc đi song song hai bên sườn thuyền cô, duy trì tốc độ như chiếc thuyền của cô.
Sở Duyệt thả chậm tốc độ, nhàn nhạt nhìn mấy người đàn ông cao lớn thô kệch trên ba chiếc thuyền xung phong.
Mấy người đàn ông kia không kiêng nể gì mà trêu đùa, một người đàn ông mặt đầy râu lớn tiếng nói:
- Xem đi, lão nhị, tao nói người phụ nữ này lớn lên không tồi đi, mày còn không tin, xem bộ dáng này, tuổi cũng không lớn, không đuổi theo vô ích đi?
Người bị gọi là lão nhị chính là tên đàn ông có quả bù rù như tổ chim, dáng người cao lớn.
Sau trận mưa lớn này, nhiệt độ giảm xuống trên diện rộng, hầu hết mọi người đều đã mặc áo khoác mỏng, nhưng hắn ta vẫn mặc áo ngắn tay, lộ ra cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, vừa thấy liền biết là dị năng giả hệ lực lượng.
Lão nhị kia dùng đôi mắt hẹp dài đáng khinh liếc mắt đánh giá Sở Duyệt từ đầu đến chân một lần, rồi khẽ mỉm cười nói:
- Cũng không tệ lắm, không uổng công đuổi theo.
- Đừng cướp, này là của tao. Đã lâu lắm rồi tao mới là người đầu tiên.
Một người đàn ông đầu trọc trên thuyền bên cạnh vừa nói vừa duỗi tay muốn kéo Sở Duyệt.
Sở Duyệt nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái, người đàn ông đầu trọc lập tức như bị cố định ở đó, ánh mắt si ngốc, máu trong lỗ mũi chảy ra.
Người đàn ông cùng thuyền đẩy hắn ta một chút, cười tà mắng:
- Sao lại không có tiền đồ như vậy? Nhìn một cái đã thành ngốc rồi.
Ai ngờ hắn ta chỉ đẩy như vậy, người đàn ông đầu trọc đã ngã xuống, nếu không phải hắn ta vội vàng bắt lấy, tên đầu trọc đã rơi vào trong nước.
- Đại Quang!
Người đàn ông kia liền hoảng sợ, đang muốn ngẩng đầu nói với những người khác trên hai chiếc thuyền kia rằng tên đầu trọc có vấn đề, thì đột nhiên hắn ta cảm thấy đầu đau nhói, loạng choạng rồi ngã xuống.
Sở Duyệt chậm rãi quay đầu, nhìn về phía hai chiếc thuyền còn lại, bọn họ đều nhận ra hai người trên thuyền kia đã bị người phụ nữ này đánh ngã.
Tên lão nhị đầu ổ chim, trừng đôi mắt nhỏ, la lớn:
- Mẹ nó, con đàn bà thôi! Mày đã làm gì huynh đệ của tao?
Vừa nói, hắn ta vừa siết chặt nắm đấm, vung về phía thuyền xung phong của Sở Duyệt, nhưng chỉ mới vung được một nửa, cả người liền không chịu khống chế mà rớt vào trong nước.
Sở Duyệt né tránh bọt nước bắn tung tóe, đột nhiên có mấy sợi dây leo đâm vào người cô,, Sở Duyệt hơi hơi nhướng mày, dây leo thế nhưng lại xoay đầu lao về phía người thả dây leo, trực tiếp quấn quanh cổ hắn, cuốn đến mức làm cổ hắn thay đổi hình dạng.
Còn lại mấy người đều sợ hãi không dám công kích nữa, điều khiển thuyền muốn quay đầu trốn thoát.
Sở Duyệt híp lại đôi mắt, liếc mắt quét mấy người một lượt, bọn họ đều che đầu ngã xuống thuyền.
Một đám cặn bã!
Người ngã, tự nhiên thuyền cũng ngừng lại, Sở Duyệt cũng dừng lại, kéo thuyền xung phong đến trước mặt mình, bắt đầu sờ thi thể như lệ thường.
Trên người đám người này có thẻ chứng minh thân phận của căn cứ an bình, nhìn dáng vẻ có lẽ là ra ngoài làm nhiệm vụ của căn cứ.
Sở Duyệt thu hết thẻ chứng minh thân phận, về sau có thể chuyển tích phân tích lũy trong thẻ này vào thẻ của cô, cũng coi như là một khoản tiền nhỏ.
Trên người bọn họ không có thứ gì đáng giá, ngay cả tinh hạch bình thường cũng không có, nghèo muốn chết.
Mạt thế đến, cho dù là căn cứ chính phủ hay căn cứ tư nhân, đều có loại người ỷ vào việc bản thân thức tỉnh dị năng, liền có thể làm bất cứ điều gì họ muốn đối với người thường vì bọn họ là dị năng giả.
Nhưng lúc chân chính gặp phải tang thi, mấy người này đều biến thành mấy kẻ hèn nhát, bằng không trên người bọn họ làm sao lại không có lấy một viên tinh hạch bình thường.
Trên ba chiếc thuyền đều có rất nhiều bình nước, nhiệm vụ của bọn họ hẳn là đi tìm nước.
Sở Duyệt đẩy thi thể đám người vào trong nước, sau đó thu hai chiếc thuyền kia và thuyền của mình vào không gian, tự mình lái chiếc thuyền được gia cố thêm sợi thủy tinh.
Loại thuyền có động cơ chạy bằng dầu diesel này hẳn là thuộc về căn cứ, tốc độ của nó có thể so sánh với quạt điện.
Sở Duyệt lái chiếc thuyền cô vừa mới có được, lại tiếp tục lên đường đi về phía trước.
Lấy tốc độ hiện tại, tối nay là cô có thể đến được cao nguyên.