Sở Duyệt đi mãi cho đến khi trời tối hẳn, cô nhìn thấy bóng dáng một số ngọn núi nhỏ phía xa trong bóng đêm.
Bất quá tục ngữ nói rất đúng, vọng sơn chạy chết ngựa, tuy lúc này cô đã nhìn thấy núi đồi, nhưng chắc chắn còn phải đi một lúc lâu nữa mới lên đến núi.
Tiếng động cơ thuyền xung phong quá lớn, trong hoàn cảnh yên tĩnh trên cánh đồng bát ngát này, giống như tiếng sấm sét trong núi hoang vu tĩnh lặng.
Ban ngày còn tốt một chút, tang thi di chuyển chậm chạp, lúc gặp phải tang thi đàn, cô chỉ cần thả vài lôi xà ra.
Cô còn có thể đuổi theo tang thi biến dị, tuy sẽ làm chậm trễ chút thời gian để thu thập, nhưng loại tinh hạch biến dị đưa tới cửa này, cô rất hoan nghênh.
Nhưng đến buổi tối, ngay cả tang thi bình thường đều nhạy bén hơn hơn ban ngày, cho dù lúc này sở duyện có thể nhìn rõ mọi thứ trong màn đêm, cô cũng không dám lên đường.
Sở Duyệt thả tinh thần lực ra bốn phía, tang thi trong nước ở xung quanh đều đã ngo ngoe rục rịch, cô quyết định đi tìm một chỗ chờ hừng đông rồi tiếp tục lên đường.
Nơi hoang vu dã ngoại, dưới chân đều là nước độc, cô nhưng không muốn đêm nay bị bao thành sủi cảo ở đây.
Cách đó không xa có một ngôi làng nhỏ ngập trong nước, đầu làng có một ngôi nhà hai tầng.
Sở Duyệt nhìn nhìn cả ngôi nhà nhỏ có chút nghiêng nghiêng kia, khóe miệng giật giật.
Được rồi, không thành vấn đề, chọn nó đi.
Thuyền Xung phong chạy đến phía dưới ngôi nhà, Sở Duyệt bám vào lan can lầu hai, bò lên, đang chuẩn bị quay đầu thu thuyền xung phong, liền nhìn đến một con tang thi nữ mặc áo ngủ từ trong phòng vọt ra.
Sở Duyệt không hoảng hốt chút nào, dùng chân thu thuyền vào không gian trước, sau đó dùng sức đẩy, cả người cô đã ở trên ban công, vừa lúc đối diện với khuôn mặt thối rữa của tang thi đang lao tới.
Nghiêng người tránh thoát khỏi cái miệng rộng của tang thi, khi bàn tay Sở Duyệt bổ về phía tang thi, nháy mắt đã biến thành một con dao sắc bén, một dao bổ đầu con tang thi xuống.
Tuy chỉ là tang thi bình thường, bất quá Sở Duyệt cũng không ghét bỏ tinh hạch của nó.
Cô vừa đào đầu tang thi vừa quan sát tình huống bốn phía, trên lầu không có gì nguy hiểm, nhưng dưới lầu lại có không ít tang thi vọt tới.
Sở Duyệt nghĩ nghĩ, liền thả một quả cầu lôi điện xuống, rửa sạch tang thi dưới lầu.
Tuy cô có thể vào không gian ngủ đủ rồi ra ngoài, nhưng buổi tối hôm nay vẫn phải ở đây một đêm.
Xử lý hết tang thi dưới lầu, trong lòng cô vẫn cảm thấy bất an.
Đêm rất dài, vạn nhất cô không cẩn thận ngủ quên thì sao.
Trên lầu có ba phòng ngủ, Sở Duyệt lục soát cả ba phòng, đem mấy cái tủ quần áo trong các phòng thu vào không gian.
Trước đó cô thu thập vật tư, quần áo đều là đặt lung tung vào trong không gian, tuy không bị ảnh hưởng bởi độ ẩm, nhưng nhìn đống lộn xộn làm cô vẫn có chút không dễ chịu, thu mấy cái tủ quần áo, về sau sắp xếp lại chút.
Sau khi lục soát trên lầu, Sở Duyệt chặt kín cầu thang lên tầng hai rồi tiến vào không gian.
Hiện tại chỉ có một mình, cô muốn tắm rửa, muốn gội đầu, muốn ăn ngon.
Kỳ thật bộ dáng hiện tại của cô đã tốt hơn đời trước rất nhiều.
Đời trước bọn họ làm gì có nước để tắm rửa, đủ uống đã là không tồi.
Nhưng dưới tình huống bản thân có điều kiện, có ai còn để mình thúi đến mức ngay cả gấu trúc cũng ghét bỏ đâu.
Trong không gian hết thảy đều như thường, Sở Duyệt lên xe nhà, vào phòng vệ sinh hảo hảo tắm rửa một phen.
Hiện tại cô có dị năng hệ thủy cấp 4, hoàn toàn không cần lo lắng không có nước dùng.
Tắm rửa xong, không cần sấy tóc, trực tiếp dùng dị năng hệ thủy hút nước trên đầu đi, là tóc đã khô ráo.
Sở Duyệt nhìn mái tóc xõa tung của mình trong gương, thật đúng là tiện a.
Nghĩ đến đồ ăn, bỗng nhiên cô muốn ăn lẩu, nhưng ăn một mình chẳng có ý nghĩa gì, vẫn là chờ tìm được ba mẹ rồi cùng ăn.
Cuối cùng cô nướng một con vịt, múc một chén sườn heo hầm củ sen, ăn một bữa đơn giản.
Hôm nay lại là một ngày cô nhớ ba mẹ và đồng đội nữa.