Con vịt nướng này là loại vịt nướng ngon nhất trong các nhà hàng vịt, bên ngoài giòn, bên trong mềm, thơm, nóng hổi, vị còn ngon hơn vịt nướng bị nguội bán ở các nhà hàng vịt quay.
Sở Duyệt ăn vịt nướng cùng hai chén cơm, cuối cùng uống hết bát canh, cũng coi như thỏa mãn.
Ăn uống no đủ, Sở Duyệt lại đi dạo đến cạnh rừng trúc, hôm nay hẳn là Cổn Cổn sẽ không ghét bỏ cô đi.
Trong rừng trúc, Cổn Cổn cũng đang ăn.
Bất quá, bây giờ nó ăn rất kén chọn, trái một ngụm, phải một ngụm, những phần có chút già ở dưới gốc măng nó cũng cắn bỏ hết, chỉ ăn những phần non ở đầu ngọn nhọn kia.
Một cây măng, nó nhiều nhất chỉ ăn một phần ba.
Sở Duyệt nhìn đến mức trợn tròn mắt, ăn uống kiểu này sao cô có thể nuôi nổi!
- Cổn Cổn, ngươi có biết ăn như vậy rất lãng phí không? Ngươi còn tiếp tục như vậy, măng trong rừng sẽ bị ngươi ăn hết, đến lúc đó ngươi sẽ phải ăn trúc già a! Ngoan, ăn hết chỗ thịt măng này đi.
Sở Duyệt ngồi xổm trước mặt Cổn Cổn, chọc một đống măng bị vứt bỏ trước mặt nó, rồi nói.
Nhớ trước đây lúc nó mới tiến vào không gian, lúc gặm măng, cắn rớt một miếng nhỏ còn muốn nhặt lên nhét vào trong miệng a, lúc này mới bao lâu, đã học được tính phô trương lãng phí!
Động tác gặm măng của Cổn Cổn dừng lại, ngẩn người, trong đôi mắt to đen lúng liếng đều là kinh ngạc và bất mãn.
Làm sao vậy? Ăn có chút măng thì làm sao?
Ngươi có biết chỉ có phần măng nhòn nhọn mới có thể nhanh chóng bổ sung năng lượng hay không?
Ngươi có biết lượng vận động mỗi ngày của ta lớn thế nào ihay không?
Sở Duyệt thấy Cổn Cổn ngốc ngốc manh manh mà nhìn mình, tức khắc liền mềm lòng đến rối tinh rối mù, nhanh chóng dỗ dành:
- Ăn đi ăn đi, ngươi muốn ăn thế nào thì ăn thế đó, dù sao nó cũng sẽ lớn lên.
Được rồi, còn không phải chỉ là măng thôi sao?
Dù sao ăn hết măng non xong rồi, người phải ăn trúc già cũng không phải là cô.
Sở Duyệt sờ sờ đầu to của Cổn Cổn, Cổn Cổn thoải mái đến mức nheo mắt lại.
Chỉ là khi vuốt vuốt, Sở Duyệt cảm thấy có chút không thích hợp, trên người Cổn Cổn sao lại có miệng vết thương a?
Sở Duyệt đang muốn cẩn thận xem xét, ai ngờ Cổn Cổn đột nhiên bò dậy chạy ra ngoài.
Sở Duyệt chỉ thấy mắt hoa lên, khi nhìn lại đã thấy nó chạy ra xa, cách chỗ Sở Duyệt vài mét.
Sở Duyệt có chút kinh ngạc, từ khi nào mà Cổn Cổn có thể chạy nhanh như vậy,, đây là nó thức tỉnh dị năng tốc độ sao?
- Cổn Cổn, lại đây, để ta nhìn xem, có phải ngươi lại bò lên cây trúc chơi rồi té bị thương hay không?
Còn không cho cô xem, còn rửa sạch sẽ vết máu, chẳng lẽ là sợ cô đánh mông nó sao?
Cổn Cổn không đi qua, nó đánh thu đối thủ là đánh giá, sao có thể không biết xấu hổ để Sở Duyệt thấy, quá mất mặt gấu.
- Ngươi không qua đúng không!
Sở Duyệt hơi nhíu lông mày, mím môi hỏi.
Cổn Cổn biết không thể trốn được, nếu Sở Duyệt muốn triệu hoán nó, nó sẽ lập tức bay đến trước mặt cô, không còn đường để thương lượng.
Nó chỉ có thể chậm rì rì đi tới, ngồi xổm trước mặt Sở Duyệt.
Sở Duyệt cẩn thận kiểm tra cho nó một chút, cư nhiên nhìn thấy mấy vết thương giống như đao cắt, rất dài , tuy chưa bị thương tới chỗ yếu, nhưng cũng là trọng thương.
Vết đao rất dài, gọn gàng và khá sâu, trông không giống vết trúc cắt mà giống như bị ai đó dùng dao cắt.
Ánh mắt Sở Duyệt quét qua rừng trúc một vòng, lúc này mới phát hiện trong rừng trúc có rất nhiều cây đã bị chặt, thậm chí có cây trúc bị chặt đứt ngang thân.