Đây là chuyện gì?
Chẳng lẽ trong không gian có người khác?
Nhưng với tư cách là chủ nhân của không gian, cô lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Sau lưng Sở Duyệt lạnh buốt, không thể nhẫn nhịn, phải tìm ra cái tai họa ngầm này.
Đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, sau đó lại khẽ nhíu mày nhìn bốn phía, khẳng định không thể là hắn.
Cô và hắn có quan hệ cộng sinh, hắn có động tĩnh, Sở Duyệt đều có thể cảm ứng được.
Thứ này ẩn giấu khá tốt, nếu không phải là nó khi dễ Cổn Cổn, Sở Duyệt sẽ không phát hiện ra nó.
Cúi đầu nhìn bộ dáng Cổn Cổn đáng thương hề hề ngồi xổm bên cạnh mình, Sở Duyệt duỗi tay huy động dị năng chữa khỏi trị thương cho nó.
- Cổn Cổn, nói cho ta biết, là ai khiến ngươi thành như vậy, ta đi báo thù cho ngươi.
Sở Duyệt vừa trị thương cho Cổn Cổn, vừa hỏi.
Cổn Cổn được dị năng chữa khỏi của Sở Duyệt làm cho làm cho thoải mái, miệng vết thương cũng không còn đau, cả thân gấu đều duỗi ra, lăn mấy vòng trên mặt đất, nhưng lại không chịu trả lời Sở Duyệt.
Nó cùng kia đồ vật quyết đấu, hiện tại nó đang ở thế hạ phong, mới không cần nói ra, quá mất mặt gấu..
Càng ngày nó càng trở nên mạnh hơn, càng lúc càng nhanh, chờ đánh bại vật kia, mới có thể nói cho cô biết.
Cổn Cổn giả chết, Sở Duyệt cũng không so đo, cô vốn dĩ cũng không có ý moi được đáp án từ chỗ Cổn Cổn, chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi.
Sở Duyệt trị hết vết thương cho Cổn Cổn, cô đứng trong không gian nhìn khắp nơi.
Trong không gian, mọi thứ vẫn như cũ, không có gì thay đổi, Sở Duyệt cũng không cảm giác được bất kỳ nguy hiểm nào.
Nơi này cô là chúa tể, ngoại trừ quả cầu ánh sáng trên bầu trời, cô có thể khống chế bất cứ thứ gì trong không gian này.
Sở Duyệt hơi hơi nhíu mày, vậy rốt cuộc là thứ gì đã làm Cổn Cổn bị thương thành như vậy?
Ngoại trừ Cổn Cổn cùng thiếu niên kia, chẳng lẽ còn vật thể khác có thế chuyển động trong không gian?
Một trận gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mới gội của Sở Duyệt, vài sợi tóc đảo qua lông mày của cô, mang theo chút ngứa ngáy.
Sở Duyệt rút rút tóc, nhanh chóng dùng dây chun buộc lại, trong mắt lóe lên một tia hắc ám.
Có lẽ cô đã biết nó là gì.
Là ta cho ngươi vào không gian, nhưng ta không cho phép ngươi tùy ý đi tới đi lui trong không gian.
Nếu vào rồi, thì phải nghe lời ta.
Cổn Cổn được Sở Duyệt chữa trị vết thương, lăn vài vòng trên mặt đất, sau đó lại chạy đến trước mặt Sở Duyệt thân mật cọ cọ vào chân Sở Duyệt, lăn lộn cầu sờ sờ.
Vốn dĩ nó không sợ đau, nhưng có vết thương, hành động của nó vẫn có chút cản trở, nếu không lần trước nó đã đánh hạ thứ kia.
Không nghĩ tới nhân loại này có kỹ năng tốt như vậy, nó quyết định về sau sẽ đi theo cô.
Lại một trận gió nữa thổi tới, lay động bộ lông mềm mại của Cổn Cổn, nó bỗng nhiên xoay người nhổm dậy, xoay người kéo Sở Duyệt chạy vào trong rừng trúc.
Sở Duyệt bị Cổn Cổn kéo vào rừng trúc, lại bị nó nhét vào một bụi trúc.
Gió chợt mạnh lên, thổi đám lá trúc trong rừng vang “xào xạc”.
Chỉ thấy Cổn Cổn lăn lộn giữa những cây trúc, nhảy lên nhảy xuống, thân hình bụ bẫm tròn vo của nó đột nhiên trở nên nhanh nhẹn dị thường, trận gió kia lại không thể chạm đến người Cổn Cổn.
Sở Duyệt giống như đã được thấy Kungfu Panda ngoài đời thực, còn là bản siêu tròn..
Mà trận gió kia chỉ thổi vòng quanh Cổn Cổn, chợt cao chợt thấp, nơi nó đi qua là trúc rơi xuống là tả, cũng không biết là do Cổn Cổn dẫm rớt hay là gió thổi rớt.
Sở Duyệt đứng ở giữa đám trúc, nhìn chằm chằm trận gió kia, cảm giác mà nó mang lại cho cô không khác gì một cơn gió bình thường, khi thổi qua người cô rất mềm mại, như đang nhẹ nhàng vuốt ve.
Nhưng nhìn bộ dáng Cổn Cổn, rõ ràng trận gió này rất hung hãn và đã tấn công nó nhiều lần.
Xem ra thứ này còn có bản tính bắt nạt kẻ yếu.
Sở Duyệt nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực cảm nhận hình thái trận gió kia.
Trong mắt Sở Duyệt, trận gió kia đột nhiên biến thành một luồng khí xoay tròn, có một số điểm sáng mang năng lượng bao bọc ở giữa luồng khí .
Những điểm sáng năng lượng có màu lục lam nhạt này được luồng khí dính chặt vào nhau như keo, luồng khí liên tục đánh vào Cổn Cổn đang né tránh giữa những cây trúc.
Cổn Cổn né tránh cũng không phải hoàn toàn không có kết cấu, nó giống như đã hiểu được kịch bản của dòng khí, luôn có thể kịp thời ẩn nấp vào khe hở giữa những cây trúc trước khi luồng không khí đánh tới, hơn nữa còn thuận thế dùng móng vuốt cào vào cổ khí kia.
Mỗi lần dòng khí bị cào, đều bị cào ra mấy điểm sáng năng lượng, nhưng mấy điểm sáng năng lượng kia cũng không bay về chỗ quả cầu ánh sáng, mà nhanh chóng bị dòng khí kéo trở về.
Đột nhiên, tất cả các điểm sáng năng lượng đều tập trung lại, luồng khí bị nén thành hình lưỡi liềm, biến thành một thanh đại đao và chém về phía Cổn Cổn.
Nháy mắt Cổn Cổn lui về phía sau, tránh thoát một kích này, nhưng hai cây trúc trước mặt nó đã bị chặt đứt.
Sở Duyệt mở mắt ra, cuối cùng cô cũng hiểu, trận gió này hẳn là do tinh hạch của con tang thi hệ phong gây ra.
Tinh hạch không giống bình thường, tuy rằng nó có năng lượng hệ phong, nhưng nó cũng không hoàn toàn là hệ phong, nó giống như một sự chuyển hóa năng lượng hệ phong thì đúng hơn.
Nó lợi dụng dòng khí để tạo cho chính mình một chỉnh thể, nén thành một lưỡi đao gió hoặc mở rộng thành một làn gió.
Cư nhiên còn có thể tránh thoát khỏi sự hấp thụ của quả cầu ánh sáng, thứ này có chút ý tứ a!
Biết rõ đây là cái gì, Sở Duyệt cũng không khoanh tay đứng nhìn nữa.
Đây là không gian của cô, cô còn không trị được nó!
Sở Duyệt phi thân về phía luồng khí kia , khi cô chuẩn bị chạm vào nó, dao gió hình lưỡi liềm kia cư nhiên lại duỗi thân biến thành một luồng gió, muốn tránh thoát khỏi tay Sở Duyệt.
Nhưng Sở Duyệt sẽ không cho nó cơ hội này, không gian của cô, sao có thể cho phép thứ đồ vật không phân biệt tốt xấu như vậy tồn tại.
Hôm nay chỉ có hai loại kết quả, hoặc là đánh nó chịu phục để cô sử dụng, hoặc là diệt nó.
Đồ vật kia tựa hồ cũng biết mình không đánh lại Sở Duyệt, hóa thành một cơn gió nhẹ, muốn chạy trốn.
Sở Duyệt duỗi tay bắt lấy một nắm điểm sáng năng lượng trong dòng khí, bắt được liền không buông tay, mạnh mẽ hấp thu chúng nó vào lòng bàn tay mình.
Tuy chỉ có một dúm nho nhỏ, nhưng Sở Duyệt lại cảm thấy những điểm sáng năng lượng này nổi loạn hơn những điểm năng lượng khác nhiều, chúng còn biết nối tiếp nhau muốn chui ra bên ngoài.
Sở Duyệt thả dị năng hệ lôi trộn lẫn vào cùng chúng nó, chỉ vài giây, chúng nó đã bị điện giật, trở nên thành thật hơn.
Cổ khí lưu kia đã bay đến cạnh hồ, bay tới bay lui, giống như có chút bất đắc dĩ muốn tới chỗ Sở Duyệt lấy lại năng lượng, nhưng lại không dám quay lại lần nữa.
- Lại đây.
Sở Duyệt nhìn nó, nhàn nhạt mở miệng.
Giây tiếp theo, cổ khí lưu kia đã bị triệu hoán tới trước mặt Sở Duyệt, lại bị cô kéo rớt thêm một vài điểm sáng năng lượng.
Chúng nó muốn chạy trốn, lại bị Sở Duyệt khống chế tại chỗ, không thể bay ra ngoài được nữa..
Sở Duyệt giống như ôm cây hái quả vậy, hái sạch sẽ điểm sáng năng lượng trong cổ khí lưu kia, sau đó đặt vào trong lòng bàn tay mình, hấp thu.
Cổ khí lưu kia mấy đi năng lượng, dần dần phân tán thành một cơn gió nhẹ, thổi qua rừng trúc phía sau Sở Duyệt rồi tiêu tán.
Nhìn quả cầu năng lượng nho nhỏ còn đang không ngừng kích động trong lòng bàn tay, Sở Duyệt nhếch khóe miệng, một đạo lôi điện chạy dọc theo cánh tay cô đánh thẳng vào nó.