Sở Đại Hà còn chưa đi xa, đã nhìn thấy Sở Duyệt trở về.
Nhìn thấy con gái từ phía dưới nhẹ nhàng nhảy lên, liền biết là không chuyện gì, ông cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi:
- Duyệt Duyệt, tiếng nổ mạnh vừa rồi là gì vậy?
- Không có việc gì, là do con dùng dị năng hệ lôi bổ một thân cây.
Sở Duyệt vừa nói vừa đưa một cành cây cháy dở cho ba Sở, cười hì hì nói:
- Ba, con còn nhặt cho ba một cành cây bị sét đánh cho ba a, hắc hắc!
Sở Đại Hà nhìn gương mặt tươi cười của con gái, bất đắc dĩ mà nhận lấy cành cây cháy dở trong tay cô.
Trước kia đúng là có một đoạn thời gian ông luôn tìm kiếm thu mua nhánh cây bị sét đánh, nhưng không phải để cho bản thân,mà là tìm giúp bạn ông, đều là chuyện mấy năm trước rồi, không nghĩ tới đến bây giờ con gái vẫn còn nhớ rõ.
Làm ông có một loại cảm giác được áo bông nhỏ nuông chiều, nháy mắt trong lòng bủn rủn đến rối tinh rối mù.
Đưa cho Sở Đại Hà cành cây bị sét đánh, còn có một viên tinh hạch xanh mơn mởn được quấn bằng dây kim loại.
Sở Đại Hà nhìn tinh hạch hỏi Sở Duyệt:
- Duyệt Duyệt, đây là cái gì? Đá quý màu xanh lục sao?
Ông và vợ luôn vội vàng lên đường, từ sau khi gặp phải mấy người không có ý tốt, sau đó lên đường cũng không tiếp xúc nhiều, cho nên đến bây giờ ông vẫn không biết về tinh hạch.
- Đây là tinh hạch, trong đầu tang thi và thực vật biến dị đều có, có thể bổ sung năng lượng, có thể đổi vật tư, người không có dị năng ăn vào, cũng có thể sẽ thức tỉnh dị năng.
Sở Duyệt trả lời nghi vấn của ba mình, nếu mẹ cô có thể sử dụng viên tinh hạch này để thức tỉnh dị năng, sức khỏe và thể chất của mẹ cô cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Sở Đại Hà ngẩn người, hỏi tiếp:
- Trong đầu tang thi cũng có?
Thấy Sở Duyệt gật đầu, Sở Đại Hà tức khắc hối hận đến xanh ruột.
Má ơi, ông giết nhiều tang thi như vậy, mà chưa từng đào qua một cái đầu nào, quả thực đã bỏ lỡ một trăm triệu nha!
Nếu ông đào những viên tinh hạch đó ra cho vợ ăn, có lẽ bà ấy đã sớm thức tỉnh dị năng, hai vợ chồng bọn họ còn có thể thảm như vậy sao?
- Duyệt Duyệt, có phải con muốn cho mẹ con ăn viên tinh hạch này, để thức tỉnh dị năng hay không?
Sở Đại Hà thấy con gái giao tinh hạch cho mình, ông liền đoán ý của cô hẳn là như vậy.
Sở Duyệt mỉm cười gật gật đầu, nói:
- Tinh hạch của thực vật biến dị có năng lượng tinh khiết, nếu ăn nó tỷ lệ thức tỉnh dị năng sẽ lớn hơn một chút. Buổi tối chúng ta tìm một nơi để mẹ ăn thử xem, bất quá cái này không chắc chắn thành công, chỉ có thể thử xem xem.
Sở Đại Hà chẳng để ý, cười nói:
- Cứ thử xem, nếu không có tác dụng thì sau này ba sẽ giết tang thi lấy tinh hạch cho bà ấy. Sớm muộn gì cũng có tác dụng.
Hai ba con vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã về tới xe, mẹ Sở đứng ở cửa xe chờ bọn họ.
Nhậm Tư Du nhìn thấy hai người trở lại, cũng yên tâm, hiện tại đi vài bước mà bà cũng thấy mệt, không dám xuống xe đi tìm bọn họ, nếu xảy ra chuyện, chỉ thêm gây phiền phức cho chồng và con gái.
Trong lòng bà cũng có chút ghét bỏ chính mình, trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm khắp nơi này, bà chẳng những không thể bảo về được con gái, mà còn kéo chân sau bọn họ, quả thực giống như một kẻ vô dụng!
Tuy Sở Đại Hà nói không sao, bà sẽ khỏe lên, nhưng bà vẫn không khỏi cảm thấy bản thân có chút vô dụng.
Sở Duyệt lên xe, nói với mẹ vài câu rồi tiếp tục lái xe, nơi hoang vu dã ngoại này quá nguy hiểm, cô phải nhanh chóng lên đường tới căn cứ.
Sở Đại Hà đưa vợ về giường, nhìn vẻ mặt chán nản của bà, đại khái cũng biết bà đang suy nghĩ cái gì.
Ông lấy viên tinh hạch ra, bộ dáng như hiến vật quý đưa cho vợ nhìn, sau đó nói cho bà nghe tác dụng của tinh hạch .
Nghe nói ăn vào là có thể thức tỉnh dị năng, Nhậm Tư Du tức khắc đánh lên tinh thần, hận không thể nuốt viên tinh hạch kia ngay lập tức.
Sở Duyệt ngồi phòng điều khiển cũng khuyên bà:
- Mẹ đừng nóng vội, chờ buổi tối chúng ta tìm nơi an toàn rồi ăn thử. Hơn nữa con nói cho mẹ biết, cái này cũng không chắc chắn có thể thức tỉnh, có nhưng tỷ lệ rất nhỏ, đừng ôm hy vọng quá lớn.
Nhậm Tư Du nghe Sở Duyệt nói xong, chỉ đành kiềm chế kích động trong lòng, một lòng ngóng trông trời tối, tìm một nơi để thức tỉnh dị năng.
Trước khi bị thương, tuy bà không có sức lực bằng ba Sở, nhưng cũng có thể giết tang thi.
Bà nóng lòng muốn tìm con gái, cho dù sợ hãi đến run rẩy nhưng bà vẫn dám xông lên phía trước, cũng đi tiêu diệt lũ tang thi trước mặt.
Sau đó bà phát hiện, chỉ cần dám giết chúng, những tang thi động tác cứng đờ kia không có đáng sợ như vậy, chỉ cần chú ý không bị chúng nó bao vây là được.
Sau khi ba Sở thức tỉnh dị năng hệ lực lượng, nhìn sức lực của ông gấp mấy lần người bình thường, thực sự là ghen tị đến đỏ mắt.
Tuy Sở Duyệt nói không nhất định có thể thức tỉnh dị năng, nhưng không ai có thể nói chắc chắn, nếu bà may mắn thức tỉnh được thì sao?
Ngày này bọn họ không đi xa lắm, trên đường có rất nhiều chỗ bị lún, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải lũ tang thi không biết từ đâu xuất hiện.
Cũng may đều không phải tang thi lợi hại, xe nhà trực tiếp tiến lên là được, chỉ có đoạn đường bị lún lại gặp phải tang thi thì mới cần động tay dọn dẹp.
Sắc trời dần dần dần tối, bọn họ vẫn bị mắc ở khe núi, bất quá Sở Duyệt phỏng đoán ngày mai là có thể tiến vào sa mạc duy nhất ở Hồng tỉnh.
Lúc đầu Sở Đại Hà còn cầm bản đồ muốn nhìn đường giúp Sở Duyệt, sau đó ông lại ngạc nhiên phát hiện, con gái ông quả thực là một cái bản đồ sống, cô biết chính xác con đường nào dẫn đến đâu, có thể đi qua, quả thực là rõ như lòng bàn tay.
Ông hơi có chút ngạc nhiên, trước kia thành tích địa lý của Duyệt Duyệt chẳng ra gì a?
Sở Duyệt nhìn ra nghi ngờ của ba cô, nhưng cô cũng không nói gì, kiếp trước để về nhà, cô đã nghiên cứu kỹ cuốn bản đồ trong tay, tất cả đường đi ở đây đều thuộc lòng.
Cô vốn dĩ còn cho rằng, khi nhìn thấy ba mẹ, cô sẽ khóc lớn rồi kể cho họ nghe tất cả những gì cô đã trải qua, dù là cô sống lại hay thiếu niên trong không gian, cô đều sẽ kể cho họ nghe tất cả những chuyện khổ Sở, khó hiểu đó.
Nhưng sau khi thực sự gặp lại ba mẹ mình, cô lại chỉ nhẹ nhàng nói rằng một đường này của cô thực thuận lợi, gặp được rất nhiều người tốt, cô không dám nói với họ rằng mình đã từng chết một lần rồi!
Dưới những tia nắng cuối cùng của ánh chiều tà, xe nhà ngừng lại trên đoạn đường ở phía đối diện ngọn núi, trên đỉnh núi đối diện có thể lờ mờ nhìn thấy một ngôi làng, đều là hầm trú ẩn trên núi, xa xa chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều lỗ tròn như tổ ong.
Sở Duyệt dừng xe, trở lại trong xe, Sở Đại Hà đã làm xong đồ ăn chờ cô tới ăn cơm.
Cho dù Sở Duyệt nhiều lần bảo đảm mình có vật tư sung túc, nhưng đói bụng đã tạo thành bóng ma tâm lý cho ba Sở, vì vậy mà ông cũng không dám làm nhiều.
Xào một đĩa thịt nhỏ, một đĩa khoai tây thái sợ chua cay, còn múc cho Sở Duyệt một bát canh gà bổ dưỡng giống của mẹ Sở.
Người một nhà vây quanh bàn ăn, ăn bữa cơm viên đầu tiên, ba người đều nhịn không được có chút thổn thức.
Cơm nước xong, Sở Duyệt nhìn vẻ mặt gấp không chờ nổi của mẹ mình, liền để ba Sở đem viên tinh hạch đã rửa sạch cho bà ăn xuống.
Tinh hạch vừa vào miệng, Nhậm Tư Du còn chưa kịp nếm thử hương vị, nó đã hóa thành nước, sau đó liền không có cảm giác gì nữa.