Hẳn là do đám rễ cây này không thể mang con mồi còn hoàn chỉnh xuống lòng đất, nên mới bị phân thành từng mảnh nhỏ.
Chẳng trách Sở Duyệt đã quét qua mấy lần mà không tìm thấy bất kỳ động vật nào ở gần đây, cô còn nghĩ do động đất khiến đám động vật chạy hết, không nghĩ tới hóa ra là bị thứ này ăn.
Sở Duyệt lần theo rễ cây nhìn thử, cô muốn xem bộ dáng trên mặt đất của nó trông như thế nào.
Đây là cái một cây rất lớn, mọc chênh vênh trên sườn núi.
Lá cây đã rụng hết, thân cây nứt vỡ thành vài mảnh, trên thân cây khô khốc không còn mấy mảnh vỏ, cũng không biết là loại cây gì.
Tuy nhiên, trên cành của nó lại có những mầm non mới nhú, dường như sắp có mùa xuân thứ hai.
Sở Duyệt suy nghĩ một chút, liền quay người, khởi động xe rồi bỏ chạy.
Trung tâm của cái cây biến dị này chủ yếu nằm ở bộ rễ phát triển dưới lòng đất, cho dù cô có dùng lưỡi dao gió chặt đứt thân cây, căn bản cũng không thể làm tổn hại đến các bộ phận quan trọng của nó.
Nếu muốn giết chết nó, phỏng chừng phải đào ba thước đất đào bộ rễ của nó ra, lấy được tinh hạch của nó mới được.
Đây là một công việc tốn nhiều thời gian và công sức, nếu có dị năng hệ thổ của tề minh ở đây, cô còn có thể thử một lần, nhưng hiện tại chỉ có một mình, cô cũng không dám làm.
Huống chi trên xe còn có ba mẹ, tốt nhất là không cần cành mẹ đẻ cành con, đi mạo hiểm như vậy.
Nhân lúc chúng nó đang rút về, tốt nhất cô nên rời đi càng sớm càng tốt.
Trên xe, Sở Đại Hà vốn muốn nói với vợ một tiếng để xuống xe giúp Sở Duyệt.
Vừa mở cửa xe, ông đã nhìn thấy một lưỡi dao gió xoay tròn bay ngang qua xe, toàn bộ dây leo đang cố chui vào trong xe đều bị cắt làm đôi, chúng nhanh chóng rụt trở về khe hở.
Sở Đại Hà thu bước chân trở về, đóng cửa xe, quay về phòng ngủ trong xe.
Con gái có bản lĩnh hơn ông, xem ra bên ngoài không cần ông hỗ trợ, lúc này xuống xe không khéo còn kéo chân sau của con gái, vẫn nên ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp đi bảo vệ vợ a.
Sở Đại Hà vừa trở lại phòng ngủ, xe lần nữa khởi động, xe xóc nảy một chút liền tiếp tục phóng về phía trước.
Chỉ là chưa đi được bao xa, xe lại đột ngột ngừng lại.
Đột nhiên, có mấy chiếc rễ cực lớn mọc lên từ mặt đường, nhanh chóng quấn quanh chiếc xe nhà, sau đó bắt đầu co lại, giống như đang cố muốn ép bẹp chiếc xe.
Sở Duyệt ngồi trong phòng điều khiển cũng muốn phát hỏa, hai ngày nay tâm tình cô tốt, vốn dĩ không muốn so đo với thứ này, nhưng còn chưa xong.
vốn dĩ đều tưởng không cùng thứ này so đo, phóng nó một con ngựa tính, nó cư nhiên còn không xong.
Đại gia nó, chú cô có thể nhịn, nhưng thẩm thì không thể nhịn!
Sở Duyệt trực tiếp từ phòng điều khiển nhảy lên nóc xe, lưỡi dao gió di chuyển theo làn gió, biến thành một thanh đại đao cực dài, hung hăng chém mạnh vào rễ cây quấn quanh xe.
Rễ cây nhìn thô to, nhưng lại không chịu nổi một đòn của lưỡi đao gió.
Rễ cây bị chém đứt lại rụt trở về, lúc này Sở Duyệt không tính tha cho nó nữa.
- Ba mẹ, con ra ngoài một chút, hai người ở trên xe đừng đi xuống.
Sở Duyệt nói xong liền nhảy xuống khỏi xe nhà, đuổi xuống núi theo hướng rễ cây rút lui.
Viên tinh hạch này, hôm nay cô nhất định phải lấy được!
Trên sườn núi chênh vênh, có một cái cây sắp chết mọc trơ trọi ở đó, cỏ xung quanh đã khô héo thành từng vòng lớn.
Có vẻ như cái cây này khá chú trọng việc ăn uống, còn biết ăn chay mặn phối hợp.
Lúc Sở Duyệt cách cái cây này khoảng 4- 5 mét, nhánh cây của nó đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch, rất nhiều cành bắt đầu dài ra, quất về phía Sở Duyệt như một chiếc roi.
Cùng lúc đó, mấy cây rễ cây cũng chui ra từ dưới mặt đất, nhanh chóng quấn quanh chân cô.
Sở Duyệt lập tức dừng lại, tung lưỡi dao gió ra, lưỡi dao gió trong không trung phân thành hai mảnh, phân công nhau chém cành và rễ cây thành nhiều đoạn.
Cô không đi tiếp, chỉ đứng đó, ánh mắt sắc bén, bàn tay ngưng tụ một lôi cầu lớn như quả bóng rổ, rồi ném thẳng vào cái cây kia.
Lôi cầu nện trên thân cây, nháy mắt thiêu rụi hầu hết thân cây, vụn gỗ tung bay.
Lôi điện qua đi, trên mặt đất chỉ còn lại gốc cây bị cháy một nửa.
Rễ cây trồi lên khỏi mặt đất muốn tấn công Sở Duyệt cũng lập tức rút lui, gắt gao rúc thành một đoàn dưới mặt đất, không dám chạy ra công kích cô nữa.
Hóa ra thứ này còn biết đến bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh bảo toàn thực lực, nếu nó dám ra đây liều một lần, Sở Duyệt còn có thể coi trọng liếc mắt nhìn nó một cái.
Gặp phải đối thủ liền co đầu rút cổ vào trong đất, cái này làm cho người không có dị năng hệ thổ như Sở Duyệt gặp phiền toái hơn nếu muốn hạ nó.
Sở Duyệt đi mấy bước đến chỗ cọc gỗ, nhìn mặt đất hoàn toàn bất động, khẽ cau mày.
Sao không có chút máu chiến nào a? Ra đây, chiến đấu đến ngươi chết ta sống đi chứ.
Vừa rồi cho ngươi cơ hội thì ngươi không cần, hiện tại muốn giả chết, muộn rồi!
Sở Duyệt âm thầm tính toán kỹ năng của mình, xem có thể dùng cái gì để nhổ cái cái rễ cây lên không.
Nhiều dị năng có đôi khi cũng rất phiền não, ngoại trừ dị năng thường dùng, có đôi khi cô cũng quên mất mình còn dị năng khác.
Còn chưa dứt mạnh, ánh mắt Sở Duyệt bỗng nhiên sáng lên, đúng rồi, lưỡi dao gió có thể tùy ý biến hóa trạng thái nha.
Quả cầu rễ cây dưới lòng đất tuy lớn, nhưng tinh hạch chỉ có một viên, cô không cần phải đào hết rễ cây ra, chỉ cần đào tinh hạch ra là được.
Sở Duyệt vừa nghĩ, vừa biến lưỡi dao gió thành một cái dùi, lưỡi dao gió bắt đầu xoay tròn, khoan từ chỗ gốc trên mặt đất xuống, rất nhanh đã chui vào quả cầu rễ cây.
Gốc cây trào ra rất nhiều chất lỏng màu đỏ, sủi bọt, chảy đầy đất, trông giống như máu tươi.
Sở Duyệt khống chế lưỡi dao gió đảo loạn khắp nơi trong quả cầu rễ cây, quả cầu rễ cây càng co càng chặt, giống như muốn bóp nát lưỡi gió đang quay tròn..
Sở Duyệt cũng có thể cảm giác được tốc độ của lưỡi dao gió dần chậm lại, xem ra chất lỏng từ đám rễ cây kia vẫn có chút ảnh hưởng với lưỡi dao gió.
Bất quá, phản ứng của những rễ cây này càng mãnh liệt, càng chứng tỏ lưỡi dao gió đang khoan đúng hướng.
Sở Duyệt híp mắt, trong tay cầm một con dao nhỏ, huy động dị năng hệ kim, biến nó thành một sợi dây thép, cho nó vào cái lỗ mà lưỡi dao gió khoan ra.
Đột nhiên, nơi Sở Duyệt đứng rung chuyển, vô số rễ cây chui từ dưới mặt đất lên tấn công cô.
Mấy chiếc rễ cây bò tới trước mặt Sở Duyệt, chúng nhanh chóng quấn lấy người cô, nhưng Sở Duyệt không quan tâm đến chúng, như thể cô không cảm thấy gì.
Cô nhìn thấy lưỡi dao gió đã đụng tới một viên tinh hạch xanh mơn mởn, nhân lúc này Sở Duyệt thúc giục sợi dây thép cuốn lấy viên tinh hạch, giữ chặt đầu bên này của dây thép sau đó dùng sức kéo, tinh hạch đã bị cô kéo ra.
Trong nháy mắt, tất cả mấy chiếc rễ cây đang công kích Sở Duyệt đều giống bị rút cạn sinh khí rơi trên mặt đất, không còn sự nhanh nhẹn như trước nữa.
Sở Duyệt kéo rễ cây đang treo trên người ra, thu lưỡi dao gió lại, nghĩ nghĩ, liền không thu tinh hạch vào không gian nữa, dùng dây thép quấn lấy, cứ như vậy cầm trong tay, rồi trở về.
Cô còn chưa đi tới mặt đường, đã nhìn thấy ba Sở đang đang đi xuống núi.
Vừa rồi ông ấy nghe được một tiếng nổ mạnh rất lớn, vội vàng xuống xe xem thử, nhưng đứng từ trên đường căn bản không thể nhìn thấy Sở Duyệt.
Ông thật sự lo lắng, sau khi nói với vợ một tiếng, liền muốn xuống núi tìm con gái.