Sở Duyệt lại tìm kiếm xung quanh, ngay cả cây cỏ ven đường cũng không buông tha, nhưng vẫn không tìm được bất thứ thứ gì có tính uy hiếp.
Ngoại trừ mấy vết máu cùng mấy chiếc xe bị bỏ lại trên đường, chung quanh đều tĩnh lặng, mà sự yên lặng này làm cô có cảm giác quỷ dị.
Thật sự không có phát hiện ra thứ gì, Sở Duyệt cũng không rối rắm.
Quản nó là cái gì, chỉ cần đừng tới tìm cô gây phiền toái là được, bất quá trong lòng cô cũng hơi đoán được một chút.
Bây giờ bọn họ không còn đường để quay đầu, chưa kể còn có những nguy hiểm khác, cho nên con đường này bọn họ nhất định phải đi.
Nếu thứ này thật sự muốn chạy tới tìm đường chết, cô cũng không ngại nhận thêm một viên tinh hạch.
Nhìn nhìn đám người phía đối diện còn đang ra sức bò về phía bên này, Sở Duyệt quay đầu nhìn ba Sở, nói:
- Ba, chúng ta phải nhanh lên, bằng không khi bọn họ tới đây sẽ đụng phải chúng ta.
Sở Đại Hà gật gật đầu, cau mày nhìn đám người kia, nếu những người này đi thành một hàng, căn bản là sẽ không tạo thành dáng vẻ bọn họ.
Bọn họ còn chưa leo lên được bao lâu, đã có người hai ba người lăn xuống, cũng không biết là nghĩ gì.
Sở Duyệt dẫn ba mẹ đi về phía trên cao, cô không muốn bị những người đó leo qua đầu a.
Lúc này đám người đối diện mới phát hiện ra ba người Sở Duyệt, thấy bọn họ đang đi về hướng này, một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi hét về phía bọn họ:
- Đừng tới đây! Quay đầu chạy đi! Phía sau có quái vật ăn thịt người.
Sở Duyệt vừa nghe, vội hỏi cái kia đại hán:
- Đại ca, mọi người gặp phải quái vật gì vậy? Tôi thấy phía sau mọi người chẳng có gì cả. Thứ đó rất lợi hại sao?
Người đàn ông trung niên đang muốn đáp lời, lại bị người phía sau kéo kéo quần áo, nhỏ giọng nói:
- Nhị ca, anh làm gì vậy! Bọn họ đi qua không phải càng tốt sao? Thứ kia có đồ ăn, sẽ không đuổi theo chúng ta.
Người đàn ông trung niên có chút giãy giụa, cuối cùng không mở miệng trả lời câu hỏi của Sở Duyệt vừa, buồn bực cúi đầu bò về phía trước.
mà người đàn ông vừa kéo người đàn ông trung niên kia, vừa leo lên vừa nói với Sở Duyệt:
- Không có gì, không có gì, hắn dọa các người thôi, anh trai tôi hay thích hù dọa người khác.
Sở Duyệt liếc mắt nhìn người nọ một cái, không tiếp tục hỏi lại, cho dù có hỏi lại có lẽ cũng không hỏi được gì.
Hai nhóm người đi ngang qua nhau trên sườn núi, cuối cùng mấy người Sở Duyệt cũng tới mặt đường bên này.
Cô quay đầu nhìn về phía đám kia người, bọn họ đã leo xuống đoạn đường lúc đầu cô lên sườn núi..
Lúc này đám người đó cũng hiểu ra, bò lung tung không có tác dụng, bọn họ xếp thành hàng đi dọc theo con đường Sở Duyệt vừa đi qua, không thèm quay đầu lại mà tận lực đẩy nhanh tốc độ bò về phía bên kia.
Con đường phía trước có rất nhiều vết nứt, thậm chí có chỗ tấm xi măng bị cong vênh, xe nhỏ di chuyển sẽ rất khó, nhưng đối với xe sàn cao như xe RV hoặc xe xe việt thì hoàn toàn không là vấn đề.
Sở Duyệt thả xe nhà ra, chờ dàn xếp cho ba mẹ cô xong, mới khởi động xe, tiếp tục đi về phía trước.
Tinh thần lực của cô luôn luôn cảnh giác tuần tra bốn phía chung quanh, nơi này nhất định là có thứ gì đó, nhưng thứ này ẩn giấu rất giỏi, nhất thời cô không tìm ra nó.
Rất nhanh, chiếc xe đã chạy đến nơi có những vết máu lớn kia, Sở Duyệt càng thêm cảnh giác.
Nhưng thẳng đến khi chiếc xe đã chạy qua đó một quãng đường dài mà vẫn không có gì xuất hiện.
Cô có chút nghi hoặc, chẳng lẽ bọn họ có vận khí tốt, vừa lúc đụng phải kịp thứ đó đã ăn no rồi trở về ngủ?
Xe tiếp tục tiến về phía, Sở Duyệt càng thêm cảnh giác, lúc này ngàn vạn lần không thể có tâm lý may mắn.
Có đôi khi bạn cho rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, rồi thả lỏng cảnh giác, kết quả sẽ là có chuyện lớn.
Bỗng nhiên chiếc xe nhà rung lắc dữ dội như đụng phải thứ gì đó, Sở Duyệt đột nhiên dừng xe.
Rất nhiều dây leo giống như rễ cây bất ngờ nhô ra từ vết nứt trên mặt đường si măng dưới gầm xe.
Những dây leo này có độ dày khác nhau, cái dày nhất còn lớn hơn cánh tay trẻ em, cái mỏng nhất có lẽ chỉ to bằng sợi cáp sạc điện thoại di động, nhưng chúng nó đều đang liều mạng lao về phía chiếc xe, cố gắng chui vào trong.
Chỉ là chiếc xe nhà này của Sở Duyệt đã được dị năng giả hệ kim gia cố, những cái dây leo đó tạm thời không thể vào được.
- Chuyện gì đã xảy ra thế?
Sở Đại Hà đang ở trong phòng bếp hầm canh gà bổ dưỡng, cầm cái thìa vọt ra phía trước hỏi.
- Có cái gì đó công kích chúng ta. Ba, ba ở trên xe bảo hộ mẹ, con đi xuống xem!
Sở Duyệt nói với ba mẹ một tiếng, rồi mở cửa xe phòng điều khiển ra, nhảy xuống.
Đám dây leo dưới gầm xe phảng phất như cảm nhận được hơi thở của Sở Duyệt, đồng thời duỗi về phía Sở Duyệt.
Sở Duyệt triệu hồi lưỡi dao gió ra ném về phía đám dây leo, lưỡi dao gió giống như được khai trai, vui vẻ xoay tròn nhằm về phía dây leo, những cái dây leo đó chưa kịp đến gần Sở Duyệt, đã bị lưỡi dao gió chém đứt tất cả.
Mà đoạn dây leo bị chém đứt kia lại chảy ra chất lỏng màu đỏ, chúng nó giống như cũng biết đau, sau khi bị chém xong liền nhanh chóng rút lui theo vết nứt trên mặt đất.
Trong lòng Sở Duyệt hơi trầm xuống, mưa lớn đã qua ba ngày, quả nhiên thực vật biến dị bắt đầu xuất hiện!
Thực vật biến dị, thực sự rất khó đối phó, bởi vì nó khiến người ta khó có thể phân biệt được thực vật biến dị nào có tính hung hãn.
Tất cả các loài thực vật đều sinh trưởng tốt, kể cả là trái mùa, có một số loại cây cho dù có cao lớn ngang trời nhưng lại không có tính công kích gì.
Còn có loại cây rõ ràng thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng tính công kích lại mười phần, ăn thịt người không nháy mắt.
Lúc chúng nó ở trạng thái bất động, ngay cả người có tinh thần lực cũng rất khó nhìn ra loại nào có tính công kích.
Cho nên vừa nãy Sở Duyệt cứ tìm đi tìm lại, nhưng vẫn không tìm được dấu vết của thứ này.
Cô cũng đoán có thể là thực vật biến dị, nhưng đám thực vật xung quanh lại không có động tĩnh dị thường nào.
Không ngờ thứ này lại ẩn giấu dưới lòng đất, chỉ sợ là nó đang chờ cơ hội để tấn công bọn họ.
Sở Duyệt điều khiển lưỡi dao gió cắt đứt toàn bộ dây leo xung quanh xe, bao gồm cả dây leo dưới gầm xe RV.
Vừa rồi bị xe xóc nảy là do có mấy dây leo lớn cuốn lấy lốp xe.
Những dây leo này có vẻ rất thích thú với việc di chuyển đồ vật, thậm chí chúng còn chia vài dây leo ra để quấn quanh lốp xe.
Sau khi dây leo bị cắt xong, bọn chúng tạm thời rút lui, con đường đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Nếu không phải có đám chất lỏng màu đỏ cùng đoạn dây leo bị cắt rơi đầy trên mặt đất, quả thực sẽ làm người ta hoài nghi mấy thứ này chưa từng xuất hiện qua.
Thấy dây leo rút lui, Sở Duyệt dùng tinh thần lực dò xét theo khe hở trên mặt đường, đi theo những cái dây leo đó vào trong.
Nhìn dáng vẻ này, trung tâm hẳn là nằm dưới mặt đất, cô muốn xem nó sâu bao nhiêu, có thể đào sâu xuống lòng đất để tìm ra hang ổ của nó hay không.
Dây leo vẫn tiếp tục lui về phía sau, ít nhất phải mười mấy mét, mới ngừng lại.
Sở Duyệt nhìn những dây leo đó tập hợp lại và biến thành một khối rễ hình quả bóng.
Bên trong quả cầu đó có rất nhiều xác động vật đủ loại, trong đó có một số thuộc về con người, tất cả đều đã bị vỡ thành từng mảnh!