Chờ mẹ Sở ăn cơm sáng xong, thì mặt trời đã lên cao, cũng là lúc bọn họ lên đường tới căn cứ.
Sở Đại Hà nhìn chiếc xe nhà này mà có chút khó xử, chiếc xe này quá lớn, hơn nữa do ảnh hưởng trận động đất, mặt đường gồ ghề lồi lõm, ông không chắc chắn mình có thể lái được nó.
Nhưng nhà bọn họ chỉ có một mình ông biết lái xe, nên dù thế nào ông cũng phải lái xe.
Bất quá, không đợi ông rối rắm xong, Sở Duyệt đã ngồi lên ghế điều khiển, khởi động xe lái tiến về phía trước.
Sở Đại Hà sợ tới mức vội vàng hét lên:
- Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt! Ba tới lai, con mau dừng lại!
Sở Duyệt lắc lắc đầu, đầu cũng không quay, trả lời:
- Yên tâm đi, ba, bây giờ con có thể lái xe rất giỏi. Tuy con không có bằng lái xe nhưng hiện giờ cũng không có cảnh sát giao thông a.
Sở Đại Hà không dám tin, trước đó Duyệt Duyệt còn chưa từng sờ qua tay lái, lúc này mới qua hơn hai mươi ngày, sao có thể lái được chiếc xe lớn như vậy?
Nhưng cho dù ông không tin đi chăng nữa, thì sự thật là Sở Duyệt lái chiếc xe di chuyển rất vững vàng, ngay cả xóc nảy cũng không nhiều.
Sở Đại Hà vừa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cỗ chua xót.
Tuy Sở Duyệt nhẹ nhàng bâng quơ kể lại đoạn đường đó, nghe giống như là rất thuận lợi tìm được bọn họ, nhưng ông biết rõ, một đường nhất định không có nhẹ nhàng như vậy.
Mẹ Sở ăn cơm xong đã bị mạnh mẽ ấn trở về giường nghỉ ngơi, Sở Duyệt tìm chút táo đỏ cẩu kỷ gì đó giao cho ba cô, để ông làm món gì đó bổ máu cho mẹ cô.
Sở Duyệt lái xe tiến về phía trước, trên con đường đầy vết nứt, đời trước cô đã quen lái xe trên những con đường kiểu này, bây giờ còn có tinh thần lực trợ giúp, cẩn thận thêm một chút là hoàn toàn không thành vấn đề.
Ba mẹ cô ở trong xe, thỉnh thoảng còn nói chuyện với cô vài câu, một đường này, khóe miệng cô chưa từng hạ xuống, nếu không phải sợ làm ảnh hưởng đến ba mẹ, cô còn muốn mở nhạc lên a.
Hôm qua mới xảy ra động đất, trên đường hầu như không nhìn thấy xe đi lại, đại đa số đều là mấy chiếc xe bị đâm hỏng, trong sẽ không có người sống.
Trên đường ngẫu nhiên bọn họ cũng sẽ gặp phải người cõng một bao đồ vật lớn muốn nhờ xe, Sở Duyệt đều không biểu cảm, lái xe lướt qua.
Có người chạy ra giữa đường muốn cản xe, cô cũng không giảm tốc độ mà tiếp tục lái xe về phía trước, người nọ thấy xe sắp tông vào mình, liền vội vừa lăn vừa bò trốn sang bên cạnh, chờ xe đi qua, mới đứng phía sau xe mắng chửi không ngừng.
Lúc đầu khi Sở Đại Hà nhìn thấy có người muốn đi nhờ xe, còn muốn Sở Duyệt chở bọn họ một đoạn.
Nhưng khi đi qua những người đó, ông nghe được những lời mắng chửi của bọn họ, sau đó ông không mở miệng bảo Sở Duyệt dừng xe nữa.
Mấy ngày này, trên đường đi bọn họ cũng đã gặp phải một ít người không có chút đạo đức nào, mạt thế đến giống như đã giải phóng ma quỷ trong đáy lòng bọn họ, có người không còn được gọi là con người nữa.
Ai biết được những người đang đi trên con đường này là loại người nào?
Đi được khoảng hơn 1 giờ, phía trước đột nhiên xuất hiện một đoạn đường bị đất lở vùi lấp.
Sở Duyệt xuống xe, nhìn chung quanh, sau khi xác định không có người, liền để ba cõng mẹ, cô thu xe nhà vào trong không gian, đoạn đường này chỉ có thể leo qua..
Tuy Sở Duyệt vừa biểu diễn một màn dị năng không gian cho mẹ cô coi, nhưng chỉ dùng ly nước làm vật mẫu.
Lúc này mẹ Sở nhìn thấy Sở Duyệt thu xe nhà vào không gian, đôi mắt trợn tròn, nhịn không được mà nói nhỏ bên tai ba Sở:
- Chồng, ông nói, không gian của Duyệt Duyệt rộng bao nhiêu nha?
Sở Đại Hà cõng vợ mình, cười nói:
- Không phải Duyệt Duyệt đã nói sao? Rộng như tiểu khu nhà chúng ta vậy, hoá ra bà cho rằng con bé khoác lác sao.
- Không có, tôi chỉ có chút khiếp sợ. Chồng à, tôi cảm thấy duyệt nhi có việc nhi gạt chúng ta, con bé có thể hay không là……
Trong lòng mẹ Sở có chút lo lắng, trong thời gian ngắn ngủn, mà con gái bà đã trở nên lợi hại như vậy, nhưng có một số việc bà luôn muốn gạt đi.
Dù trong lòng bà vui vẻ nhưng vẫn không khỏi lo lắng, không biết trên đường đi có chuyện gì không hay xảy ra với con gái hay không.
- Không có việc gì, bây giờ người một nhà chúng ta lại được ở bên nhau, sau này không cần sợ hãi bất cứ điều gì. Mặc kệ trước đó gặp phải chuyện gì đều không quan trọng, con bé không nhắc tới thì chúng ta cũng đừng hỏi.
Tuy mẹ Sở không nói rõ ràng về lo lắng của mình, nhưng Sở Đại Hà vừa nghe đã hiểu, sao mà trong lòng ông lại không lo lắng đây?
Nhưng ông không dám hỏi con gái, sợ con gái sẽ khổ Sở, vậy nên ông vẫn đang đợi đến khi cô muốn nói.
Sở Duyệt đi phía trước, lời ba mẹ nói đều lọt vào tai cô không sót một chữ.
Cô có chút bất đắc dĩ cười cười, sao hai người này không nghĩ ra điều gì tốt cho cô?
Đất trên sườn đồi vừa ướt vừa, tơi xốp, nếu không cẩn thận sẽ bị trượt theo bùn đất.
Sở Duyệt đi phía trước, từng bước thăm dò đường, trong lòng lần thứ n nhớ tới dị năng hệ thổ của Tề Minh.
Ba Sở kinh hồn táng đảm cõng mẹ Sở đi phía sau, rất nhiều lần muốn Sở Duyệt đổi cho ông, để ông đi dò đường.
Sở Duyệt đi phía trước nhàn nhàn nói:
- Đồng chí Sở Đại Hà, người già rồi thì phải nghe lời, không cần tranh việc của người trẻ tuổi.
- Già? Con bé này thế mà lại gọi ba là già! Năm nay ba mới 45 tuổi, ba già chỗ nào.
Sở Đại Hà bị lời của Sở Duyệt làm cho tức giận, cáo trạng với vợ mình ở trên lưng.
- Hai chúng ta so sánh, chẳng phải là ông già hơn sao. Ông đừng nháo, đừng làm cho Duyệt Duyệt phân tâm, cũng là hỗ trợ rồi.
Mẹ Sở không nói chuyện giúp ông, Duyệt Duyệt đi ở phía trước, trên sườn núi chênh vênh, đất tơi xốp như vậy, sao có thể để ông đi trước?
Đi theo cho tốt, bám sát phía sau là được, khó chịu cái gì thế!
Kỳ thật bà cũng muốn tự đi, bà cảm thấy cơ thể đã khá hơn rồi, nhưng hai ba con kia không cho, còn muốn dùng dây trói sau bà vào lưng như một đứa trẻ, làm bà cảm thấy mình giống như một người tàn tật.
Hiện tại giúp Duyệt Duyệt chọc giận Sở Đại Hà, bà cũng trút được cơn giận.
Đi được nửa đường, đột nhiên Sở Duyệt nhìn thấy phía trước có một đám người đang chạy tới rất nhanh.
Những người này không lái xe, chỉ có vài chiếc balo, rất nhanh bọn họ đã đến đoạn đường bị chôn vùi kia.
Bọn họ không chút do dự,lao lên sườn núi mà mấy người Sở Duyệt đang đi tới.
Những người đó leo lên không có trật tự, có người leo lên, giẫm xuống hòn đất khiến chúng vỡ ra, đập vào những người phía sau, rồi rơi xuống núi..
Nhưng một đám người không có ai lên tiếng, bọn họ mặc kệ tất cả mọi thứ, chỉ lo bò về phía trước, như thể có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo phía sau.
Sở Duyệt khẽ nhíu mày, cô vẫn luôn thả tinh thần lực ra xung quanh, nhưng lại không thấy có uy hiếp gì, những người này đang sợ cái gì?
Sở Duyệt lại thả tinh thần lực ra xa một chút, dọc theo quốc lộ thăm dò về phía trước, tiếp tục thăm dò thêm hơn 1km, cô mới nhìn thấy bên đường có vết máu lớn..
Nhưng ngoại trừ vết máu, chung quanh lại không có cái gì.
Không có thi thể, không có tang thi, cũng không nhìn thấy có thú biến dị, thậm chí một cái cây hơi lớn chút cũng không có.