Trong không khí có mùi thơm của cơm gạo nồng đậm, ấm áp lại êm dịu, còn có tiếng nói chuyện của hai người.
- Oa! Ba, sao cháo ba nấu ăn ngon hơn người khác vậy? Thơm quá!
Trái tim Nhậm Tư Du rung lên, là giọng nói của Duyệt Duyệt.
- Thế nào? Thơm đúng không! Vậy con ăn thêm một bát đi! Nói cho con biết, tuy ba con không có tay nghề cao, nhưng nếu so sánh thì đầu bếp ở nhà hàng năm sao cũng còn kém hơn ba a, nấu cháo cũng cần phải đặc biệt chú ý a.
Ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói tràn đầy khoe khoang của Sở Đại Hà.
Nhậm Tư Du chật vật bò dậy, xuống giường, lảo đảo chạy tới cửa.
Từ cửa nhìn ra là phòng bếp, Sở Đại Hà đang mặc tạp dề chiên trứng gà, Sở Duyệt đứng bên cạnh, tay cầm một bát cháo, vui vẻ uống.
Cảnh tượng này giống như lúc bọn họ ở nhà trước mạt thế, đôi mắt Nhậm Tư Du đau nhói, nước mắt lập tức trào ra.
- Mẹ, mẹ tỉnh rồi.
Sở Duyệt ngẩng đầu nhìn thấy mẹ mình đang vị cửa, vội vàng buông bát trong tay xuống, tính chạy tới đỡ bà lên giường.
- Duyệt Duyệt! Duyệt Duyệt của mẹ!
Nhậm Tư Du gắt gao mà ôm lấy con gái mình, không nỡ buông tay.
- Mẹ, đừng khóc! Bây giờ mẹ không thể khóc. Nếu mẹ còn khóc nữa, con cũng sẽ khóc theo.
Sở Duyệt vừa nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ mình, vừa khuyên nhủ bà, thân thể bà yếu ớt như vậy, không thể để cảm xúc quá kích động được.
- Vợ, đừng khóc, mau lên giường nằm, tôi mang cơm sáng lại đây cho bà, bà không biết a, hiện tại duyệt nhi của chúng ta rất lợi hại! Nếu bà tiếp tục khóc như vậy, thì tôi cũng không có cách nào nói cho bà biết.
Sở Đại Hà cũng đi tới, ôn nhu khuyên nhủ vợ mình.
- Để mẹ ôm thêm một chút, chỉ một chút thôi, bảo bối của mẹ.
Nhậm Tư Du gắt gao ôm lấy con gái, không chịu buông, đứa nhỏ của bà, cuối cùng bà lại được ôm cô vào lòng.
- Được được được, lại ôm thêm một lát, ôm đi ôm đi, nhưng bà đừng khóc nữa được không?
Sở Đại Hà dỗ dành vợ mình, duỗi tay ôm hai mẹ con vào trong ngực, đây là cả thế giới của ông nha!
Nhậm Tư Du bị Sở Đại Hà ôm vào lòng, thì liền bực mình một trận, tránh thoát khỏi cái ôm của ông, cuối cùng cũng buông Sở Duyệt ra, để cô đỡ bà đi lên giường.
Đúng, tìm được con gái rồi, trước tin bà phải chăm sóc bản thân thật tốt, bằng không chẳng những không thể bảo vệ con gái, mà ngược lại sẽ trở thành liên lụy của bọn họ.
Trở lại giường, Sở Duyệt đặt một chiếc bàn nhỏ lên giường cho bà, Sở Đại Hà bưng một bát cháo nóng hôi hổi và chiên trứng, còn có một đĩa bắp cải xanh xào lên cho bà.
Nhậm Tư Du kinh ngạc nhìn bà đồ ăn trước mặt, ngẩng đầu hỏi ông chồng mình:
- Hiện tại chúng ta đang ở đâu? Ông lấy mấy thứ này từ đâu ra?
Sở Đại Hà cười ha hả, vỗ vỗ đầu Sở Duyệt, nói:
- Này cũng không phải là công lao của tôi, đây chính là bản lĩnh của con gái bà!
Sở Duyệt thấy mẹ nhìn về phía mình, vội nói:
- Mẹ, nhân lúc còn nóng, mẹ mau ăn đi, mẹ vừa ăn vừa nghe con nói cũng được a.
Nhậm Tư Du cười gật đầu, cúi đầu bắt đầu ăn cháo.
Cháo thơm ngọt mềm mại, thơm mùi ngũ cốc, bà thở dài thỏa mãn, này hẳn là món cháo ngon nhất mà bà từng ăn,.
Sở Duyệt thừa dịp mẹ cô đang ăn cơm, kể ngắn gọn mọi chuyện cho ba mẹ nghe, chuyện cô từ trường đến, đồng thời còn nhắc đến một nhóm người mà cô gặp trên đường, đối với cô rất tốt.
Chỉ là lúc này bọn họ đều đã về nhà, sau này có cơ hội, cô sẽ đi ba mẹ tới thăm bọn họ.
Sở Duyệt nói đến chuyện muốn dẫn ba mẹ tới căn cứ Cách Kỳ, hai vợ chồng đều không có ý kiến.
Chỉ cần người một nhà ở bên nhau, dù ở đâu thì cũng là nhà, còn quan trọng gì đi đâu.