Sở Duyệt chuẩn bị một bộ áo ngủ mùa đông cho ba, đặt ở cửa, sau đó quay lại chăm sóc mẹ..
Thoạt nhìn hiện tại bà không có vấn đề gì lớn, nhưng không biết khi nào bà ấy mới có thể tỉnh lại.
Cô lấy chút nước ấm, nhẹ nhàng cẩn thận lau người cho mẹ, cô đã thay vài chậu nước ấm, mấy chậu nước đầu tiên biến thành màu đỏ, khiến Sở Duyệt nghĩ mà sợ hãi.
Nếu hôm nay cô không thả tinh thần lực, có lẽ sẽ không nghe thấy giọng nói của ba mình, thiếu chút nữa cô sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ nữa!
Sở Duyệt không dám dùng sức, sau khi lau sạch, cô thay một bộ đồ ngủ lông thú thoải mái cho bà. Sau đó ghé vào mép giường, nhìn gương mặt ngủ say của mẹ.
Nhìn nhìn, Sở Duyệt nhịn không được mà bò lên giường, nằm xuống bên cạnh mẹ, ôm lấy cánh tay còn lại của mẹ, vùi mặt vào lòng mẹ, lắng nghe nhịp tim của mẹ, tham lam hít thở, cảm nhận hơi ấm và bình yên này.
- Mẹ!
Hai đời, cuối cùng con cũng được trở về với hai người!
Sở Đại Hà tắm rửa thay quần áo xong, liền trở lại phòng, nhìn thấy Sở Duyệt nằm ở cạnh giường, rúc vào trong lòng ngực mẹ sở.
Ông chậm rãi dựa vào cửa, mỉm cười nhìn hai người mình yêu thương nhất đang nằm trên giường, giống như nhìn mãi không thấy đủ, cảm giác hạnh phúc đã lâu không thấy này khiến cánh mũi ông lên men.
Sở Duyệt thấy ba trở lại, liền bò dậy, đẩy ông lên giường, để ông ngủ một giấc thật ngon.
Sở Đại Hà biết hiện tại sức lực của mình có chút lớn, không dám dùng sức đẩy con gái, nhưng Sở Duyệt lại không khách khí với ông, trực tiếp đẩy ông lên trên giường.
Bất quá ông đúng là có chút không gắng gượng được nữa, luôn miệng dặn dò Sở Duyệt có chuyện phải gọi ông, mà lời còn chưa nói xong, đã ngủ rồi.
Sở Duyệt học bộ dáng vừa rồi của Sở Đại Hà, dựa vào cạnh cửa nhìn ba mẹ ngủ trên giường, khóe miệng không nhịn được mỉm cười.
Cô thật sự rất vui!
Bước tiếp theo chính là đưa ba mẹ đi tìm một căn cứ để sinh sống.
Cho dù cô có đủ vật tư, cũng coi như có chút bản lĩnh, nhưng cô cũng không dám mang ba mẹ ra bên ngoài ở một mình.
Bên ngoài không chỉ có tang thi, mà còn có thứ khiến con người khó lòng phòng bị hơn, chính là thực vật.
Trận mưa kia vừa rơi đã làm thay đổi môi trường sinh thái của toàn thế giới.
Mưa mới được hai ngày, cô đã thấy cây cối dọc theo đường đi đã bắt đầu mọc um tùm, cỏ dại ven mùa này lẽ ra phải khô héo, lại càng tươi tốt hơn cả mùa hè.
Qua mấy ngày tiếp, những con đường này sẽ bị đám thực vật đó chiếm lĩnh, có những loài thực vật thậm chí bắt đầu công kích con người.
Còn có, cô cũng không rõ sức khỏe của mẹ cô hiện tại thế nào, cần phải đến căn cứ tìm bác sĩ xem thử.
Cho nên, bọn họ vẫn phải tìm một căn cứ.
Chỉ là, đến căn cứ nào cũng là vấn đề.
Nếu có thể, đương nhiên Sở Duyệt muốn trở về căn cứ Thành đô, dù sao nơi đó cũng là quê nhà bọn họ.
Nhưng hiện tại không được, quá xa.
Căn cứ cách nơi này gần nhất là căn cứ Thần Bình, bất quá muốn tới căn cứ Thần Bình thì phải đi qua con đường mà hôm nay cô đã đi đến đây.
Nhưng con đường đó cơ bản đã bị phá hủy, chỉ có thể một đường đi bộ qua các sườn núi.
Mà lúc này cơ thể mẹ cô rất yếu, chắc chắn không thể đề bà đi con đường này.
Vậy chỉ có thể đi tới căn cứ Cách Kỳ xa hơn một chút, mặc dù dọc đường có rất nhiều nơi bị động đất phá hủy, nhưng hầu hết các con đường đều có thể lái xe qua.
Trời dần dần sáng, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào xe, cuối cùng Nhậm Tư Du cũng mở mắt ra.
Bà đã có một giấc mơ rất dài, mơ thấy bọn họ tìm được Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt nằm bên cạnh bà, rúc vào lòng ngực bà, gọi mẹ.
Bà ở trong mộng quả thực vui vẻ đến mức không muốn tỉnh lại.