Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 214 - Chương 214 - Về Quê Nhà Đi

Chương 214 - Về quê nhà đi
Chương 214 - Về quê nhà đi

Sở Duyệt chưa bao giờ cảm thấy mình là một người thông minh, từ nhỏ đến lớn cô đều phải rất nỗ lực mới có được thành tích tốt.

Đời trước ở mạt thế, cô cũng khắc khổ hơn đại đa số người khác, cho dù có dị năng, cô vẫn nghiêm túc đi theo An Kiệt học cách đấu cận chiến.

Một thân bản lĩnh mà cô có được đều là rèn luyện trong từng trận ác chiến, dùng mồ hôi và máu của mình để đổi lấy, cô vẫn luôn là một người kiên định.

Đời trước, mạt thế có vô số cường giả xuất hiện, nhưng không phải cô.

Cô chỉ là một người bình thường giãy giụa trên đường về nhà, cô cũng không cảm thấy mình may mắn khi được số phận lựa chọn và trọng sinh.

Cô vẫn luôn cảm thấy bản thân trọng sinh nhất định là có nguyên nhân, vô duyên vô cớ có được không gian, còn có người thiếu niên trong không gian này, nhất định có liên quan gì đó đến việc cô sống lại, nhưng cô lại không thể nghĩ ra quan hệ trong đó là gì.

Hiện tại đã tìm được ba mẹ rồi, chờ tới căn cứ dàn xếp cho bọn họ xong, cô sẽ ra ngoài tìm tinh hạch tang thi biến dị.

Cô muốn kéo người thiếu niên trên bầu trời kia xuống, cô muốn biết tất cả mọi chuyện là như thế nào!!

Sở Duyệt ở trong không gian nghỉ ngơi đủ rồi, tìm Cổn Cổn một lát rồi mới trở về xe nhà, lúc vừa ra tới liền nhìn thấy mẹ Sở đang giơ tay luyện tập dị năng hệ thuỷ của mình.

Bà vừa ngẩng đầu liền thấy Sở Duyệt, liền nhịn không được kỳ quái, hỏi:

- Sao ra nhanh như vậy, con vào chỉ để nhìn một cái thôi à?

Sở Duyệt cười cười, giải thích với mẹ:

- Thời gian trong không gian khác bên ngoài, con ở trong đó đã ngủ một giấc rồi.

Mẹ Sở có chút không thể tưởng tượng:

- Sao có thể? Còn có chuyện tốt như vậy? Vậy không phải là con có nhiều thời gian hơn người khác sao?

- Đúng vậy, cho nên con mới có thể lên đường thuận lợi vậy nha, mệt mỏi liền vào không gian ngủ ăn cơm, nghỉ ngơi đủ rồi thì đi ra tiếp tục lên đường, có phải rất sảng hay không a?

Sở Duyệt ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, dựa vào người mẹ,nói tiếp:

- Hơn nữa trong không gian còn có mảnh đất rất lớn, có thể trồng chút đồ ăn, chờ chúng ta tới căn cứ, con sẽ đi tìm chút hạt giống thử trồng xem, nếu có thể trồng ra lương thực cùng rau dưa, về sau chúng ta hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề ăn uống.

Mẹ Sở nghe Sở Duyệt nói còn có thể trồng đồ vật, lập tức sinh hứng thú, tuy trên tầng thượng nhà bà có trồng chút đồ ăn,hình dáng chẳng ra sao, nhưng lòng nhiệt huyết với việc trồng trọt chưa bao giờ giảm đi.

- Vậy mẹ có thể trồng giúp con không? Mẹ trồng hành rất tốt a.

Sở Duyệt lắc lắc đầu, nói:

- Hiện tại còn không thể, con không có cách nào dẫn mẹ vào, để xem sau này thăng cấp có thể mang mẹ vào không gian không, yên tâm, con sẽ giữ lại một mảnh cho mẹ trồng hành.

Mẹ Sở gật gật đầu có chút thất vọng, thật ra bà cũng không phải là rất thích trồng, bà chỉ muốn hiểu thêm về con gái.

Tách ra mới hơn nửa tháng, mà cảm giác con gái trưởng thành lên quá nhiều.

Con gái thích ứng với mạt thế nhanh như vậy,bà cũng cảm thấy rất vui,cũng muốn nói chuyện tâm sự với cô nhiều hơn,để hiểu cô hơn, bà cứ có cảm giác con gái đã rời khỏi bọn họ rất lâu rất lâu rồi.

Sở Duyệt nói chuyện với mẹ thêm một lát, sau đó lại chạy lên nóc xe tìm ba.

Ba Sở nhìn thấy cô cười tủm tỉm đi tới, nhịn không được tâm can đều run lên, mỗi khi Duyệt Duyệt cười như vậy với ông, thì nhất định là muốn ông làm chuyện gì đó ông không muốn.

Ông vội thúc giục Sở Duyệt đi vào xe:

- Con còn không nhanh đi ngủ, đi lên làm gì?

- Ba, giúp con làm một thực nghiệm.

Sở Duyệt tới gần ba Sở, nắm tay ông, cũng không giải thích lời nào, bắt đầu từ từ truyền năng lượng dị năng hệ kim qua cho ông.

Ngoài việc thử xem liệu cô có khả năng giúp người khác thức tỉnh dị năng hay không, Sở Duyệt cũng muốn thử giúp ba có thể dị năng có năng lực công kích từ xa.

Có thể dị năng hệ lực lượng của ba cô sẽ có tác dụng hơn hệ thủy và hệ mộc hệ trong những ngày đầu mạt thế.

Nhưng ở những giai đoạn sau, cấp bậc dị năng khác đều được tăng lên không ngừng, tang thi biến dị cũng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh, các loại dị năng dựa vào sức mạnh chiến đấu cận chiến là chủ yếu này, càng ngày càng gặp phải nhiều nguy hiểm hơn..

Nếu có thể thức tỉnh thêm một dị năng tiến giai tự nhiên, sự an toàn của ba cô cũng được đảm bảo.

Ánh sáng dị năng hệ Kim tiến vào thân thể Sở Đại Hà, lập tức bị hấp thu đi vào.

Đôi mắt Sở Duyệt hơi hơi trừng lớn, cư nhiên mới cái thứ nhất đã tìm đúng rồi!

Sở Đại Hà nhìn Sở Duyệt có chút khó hiểu, thắc mắc không biết con gái mình đang có ý đồ gì.

Ông đang muốn mở miệng hỏi cô thì bất ngờ ngã xuống, rơi xuống nóc xe cái "bụp".

Sở Duyệt không nghĩ tới ba cô ngã xuống nhanh như vậy, cô nhanh chóng đặt ông nằm trên ghế sofa trong xe.

Sở Đại Hà hôn mê hơn ba giờ mới tỉnh lại, quả nhiên đã thức tỉnh dị năng hệ kim.

Sau khi biết được đây là năng lực của Sở Duyệt, trong lòng ông chẳng những không cảm thấy vui vẻ, ngược lại hơi trầm xuống, vội vàng kéo Sở Duyệt hỏi:

- Duyệt Duyệt, có người nào biết năng lực này của con không?

Sở Duyệt lắc đầu nói:

- Không có, hôm nay con mới biết được.

- Vậy là tốt rồi!

Sở Đại Hà thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt nghiêm túc nói với Sở Duyệt:

- Chuyện này đừng để ai biết! Nếu có người phát hiện ra con có năng lực này, đối với con sẽ là tai họa ngập đầu, biết không?

Sở Duyệt nhìn bộ dáng sốt ruột của ba mình, vội vàng gật đầu, đương nhiên cô biết năng lực này có sức cám dỗ với người bình thường bên ngoài như thế nào, làm sao cô dám nói cho người ngoài biết.

Sở Đại Hà vẫn không yên tâm, bổ sung thêm:

- Cũng đừng nói cho mẹ con biết, càng ít người biết càng tốt!

Cánh mũi Sở Duyệt có chút ê ẩm, nhìn ba mình, không nghĩ tới người trước nay chưa từng gạt mẹ chuyện gì, lại có thể nói với cô như vậy.

Một đêm trôi qua rất nhanh, hừng đông ngày hôm sau, xe nhà lại bắt đầu khởi hành, nhưng lần này đích đến của bọn họ không còn là căn cứ Cách Kỳ.

Sau khi mẹ Sở thức tỉnh dị năng, thân thể đã tốt hơn rất nhiều, Sở Duyệt liền đề nghị quay đầu trở về căn cứ Thành Đô.

Ba Sở cùng mẹ Sở không có ý kiến, có thể trở về quê nhà đương nhiên là chuyện tốt.

Chỉ là con đường bọn họ đi tới đã bị hư hỏng, nếu quay về con đường cũ, gần như bọn họ sẽ phải đi bộ suốt quãng đường đó, sẽ mất rất nhiều thời gian, mức độ nguy hiểm cũng sẽ rất lớn.

Chi bằng đi dọc theo con đường hiện tại tiến vào sa mạc, sau đó đi vòng qua sa mạc, lại từ sa mạc tiến vào phía bên kia Hồng tỉnh.

Đoạn đường kế tiếp cũng có rất nhiều chỗ sụp lún, vì mẹ Sở có thể tự đi nên đường đi nhanh hơn rất nhiều.

Giữa trưa, người một nhà đã đến ranh giới giữa thực địa và sa mạc.

Phong cảnh ở đây có vẻ đẹp độc đáo, một bên là đồng bằng, một bên là sa mạc, ranh giới rõ ràng giữa cát và đất, núi và nước, đỏ và xanh.

Nhưng màu xanh lá cây này ám chỉ sa mạc.

Bình Luận (0)
Comment