Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 215 - Chương 215 - Không Có Đường

Chương 215 - Không có đường
Chương 215 - Không có đường

Lúc này trên sa mạc cỏ cây tươi tốt, nhìn qua nơi này nào giống sa mạc, quả thực là giống một đồng cỏ xanh tươi tốt, ngay cả con đường cũng gần như bị cỏ bao phủ, khi chiếc RV chạy qua, có cảm giác như bị kéo đi.

Sở dĩ kiếp trước Sở Duyệt không lựa chọn đi qua thảo nguyên, là bởi vì trên thảo nguyên có quá nhiều động vật, thực vật biến dị, nếu đi vào thảo nguyên tức là đi vào ổ của chúng nó, tiếp viện cơ bản cũng không có,. ... Nếu đi vào đó tức là đi chịu chết.

Mưa lớn vừa qua, cô lại càng không dám đi vào thảo nguyên, sa mạc vốn không có thực vật, động vật cũng rất ít, cô vốn nghĩ không có vấn đề lớn, nhưng không nghĩ tới hiện tại sa mạc đã biến thành một mảnh thảo nguyên, tình huống có chút không ổn.

Sở Duyệt tăng tốc xe nhanh hơn, thoát khỏi đám cỏ và dây leo muốn quấn quanh bánh xe.

Nhìn xung quanh, phía trước mặt là một mảnh màu xanh lá cây, cũng không biết mấy người cao tầng phụ trách quản lý khu vực sa mạc trước kia có vui vẻ khi nhìn thấy một mảnh màu xanh này hay không.

May mắn xe nhà trọng tải nặng, đám cỏ dại kia đều không làm nên trò trống gì, cho dù có bám được vào bánh xe, rất nhanh cũng sẽ bị kéo đứt, mà kéo không đứt, cũng bị lưỡi dao gió mà Sở Duyệt thả ra giải quyết, không có uy hiếp gì lớn đối với bọn họ.

Lại đi tiếp hơn hai giờ, cỏ xanh dần dần biến mất, cuối cùng bọn họ cũng đến được sa mạc thực sự.

Bắt đầu từ lúc tiến vào sa mạc, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, đám cỏ và dây leo đó giống như có ý thức, chúng vươn tới che kín ngăn cả phía trước xe, làm người ta nhìn thấy có chút đáng sợ.

Sa mạc ngoài cát gió ra thì không còn gì khác, nếu bỏ qua cát vàng bị gió thổi bay đầy mặt đường, thì đoạn đường vẫn khá thuận lợi.

Dưới điều kiện này, Sở Duyệt có thể lái xe cả đêm, dù sao cô mệt mỏi có thể tiến vào không gian ngủ một giấc, sau đó lái xe không ngừng nghỉ suốt đêm, cứ như vậy, bọn họ có thể đuổi kịp và ra khỏi sa mạc vào ngày mai.

Tuy không có tang thi, nhưng bọn họ cũng không dám mở đèn xe, sa mạc không phải không có cái gì, nếu hấp dẫn thú biến dị lớn nào tới, vậy chẳng phải là lãng phí thời gian sao??

Ban ngày ba Sở đã tranh lái một đoạn đường, lúc này cũng không dám tranh nữa.

Lái xe không bật đèn đi trong đêm, ông tự biết mình không có bản lĩnh kia, chỉ có thể ngồi ở ghế phó lái, câu được câu không trò chuyện trên giời cùng Sở Duyệt.

Mẹ Sở bị hai người đẩy lên giường ngủ, bà cũng nghĩ ba người không thể cùng thức, liền trở về phòng ngủ trong xe đi ngủ, tính toán qua nửa đêm sẽ tới đổi cho ba Sở.

Nửa đêm, Sở Duyệt cảm thấy gió bên ngoài xe càng lúc càng mạnh, cuồng phong gào thét cuốn theo cát sỏi thô to lên đập vào cửa sổ xe, phát ra âm thanh bụp bụp, giống như mưa lớn đập vào cửa kính. .

- Đây là nổi gió to sao?

Ba Sở úp mặt vào cửa kính, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

- n, gió rất lớn!

Sắc mặt Sở Duyệt có chút không tốt, trong phạm vi dò xét tinh thần lực của cô, đều là cát vàng cuồn cuộn che trời lấp đất.

Là bão cát!

Ngay cả xe nhà có trọng tải lớn đến đâu, trong trận gió lốc này cũng một bước khó đi, Sở Duyệt đành phải ngừng xe lại, chờ trận gió lốc này qua đi.

Mẹ Sở ngủ chưa sâu, lúc này cũng bị đánh thức, vội vàng bò dậy đi vào phòng điều khiển.

- Sao lại thế này? Bên ngoài là có chuyện gì vậy?

Bà không nhìn thấy tình hình bên ngoài, chỉ có thể nghe được tiếng gió gào thét cùng tiếng cát sỏi đánh vào cửa sổ.

- Là bão cát, đêm nay chúng ta không thể rời đi được, đều trở về ngủ đi thôi.

Sở Duyệt nói xong, từ chỗ ngồi đứng lên, đẩy mẹ đi về phía sau..

Ba Sở đi theo ở phía sau, vừa đi vừa cảm khái nói:

- May mắn xe này của chúng ta đủ lớn, nếu là xe nhỏ bình thường, khẳng định đã bị thổi bay rồi.

Trở lại thùng xe, thấy mọi người đều dậy rồi, bỗng nhiên ba Sở nổi hứng, chuẩn bị nấu bữa ăn khuya cho cả nhà.

Dù sao hiện tại không có việc gì, Sở Duyệt đề nghị ăn món lẩu mà cô đã tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay.

Ba mẹ Sở nhìn con gái không ngừng móc các loại nguyên liệu ăn lẩu từ trong không gian ra, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Nha đầu này rốt cuộc thu thập được nhiều thứ như vậy từ đâu a?

Bên ngoài gió cát cuồng nộ, nhưng trong xe nhà lại ấm áp dễ chịu, trong nồi ùng ục ùng ục các loại đồ ăn lẩu, người một nhà ngồi vây quanh bên nhau, chậm rãi nói chuyện ăn đồ ăn.

Sở Duyệt nhìn xuyên qua hơi nóng của nồi lẩu, nhìn ba mẹ vui vẻ ăn lẩu đầy thỏa mãn, hạnh phúc đến mức muốn rơi lệ.

Mạt thế thì thế nào, điều kiện tự nhiên ác liệt thì thế nào, cả đời này, cô nhất định phải cùng ba mẹ sống sót cho đến khi mạt thế kết thúc.

Gió cát thổi không ngừng, không có dấu hiệu dừng lại, bầu trời lẽ ra đã phải sáng lên mà không thấy chút ánh sáng nào.

Sở Duyệt một lần nữa giơ tay nhìn thời gian, hiển nhiên đã gần mười giờ sáng, mà bầu trời bên ngoài vẫn đen như mực.

Cô không nhịn được có chút lo lắng, nếu gió cát tiếp tục thổi như thế này, chờ đến khi nó dừng lại, không chỉ có nhà xe sẽ bị gió cát vùi lấp, mà toàn bộ diện mạo của sa mạc rất có thể sẽ phải thay đổi.

Xe nhà bị chôn là việc nhỏ, chỉ cần còn nóc nhà thì cô cũng có thể lấy nó ra.

Nhưng nếu đường bị gió cát vùi lấp thì sẽ vấn đề lớn, sa mạc chỉ có một con đường duy nhất, nếu không có đường, cô có thể sẽ không tìm được phương hướng chính xác để đi tắt tới Hồng tỉnh.

Ba mẹ Sở cũng vô cùng lo lắng, nếu gió cát tiếp tục thổi, bọn họ có thể sẽ bị chôn vùi trong sa mạc.

Bất quá cho dù bọn họ có gặp cũng vô dụng, gió cát lớn như vậy, ngay cả cửa xe mà bọn họ còn không ra được.

Thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, trận bão cát này mới dần dần ngừng lại.

Sở Duyệt cùng ba mẹ Sở mở cửa sổ trần, trèo lên nóc xe, cát vàng đã đã vùi lấp gần hết hơn phân nửa thân xe.

Bộ phận thân xe lộ ra trên mặt cát, cơ hồ cũng bị bao phủ bởi một lớp cát mịn thật dày, dẫm lên như đang đi trên tuyết.

- Ba thấy phía sau có mấy cái xẻng công binh, để ba đi lấy tới xúc cát đi, rửa sạch xe ra, nếu không xe không thể đi được.

Ba Sở nhìn nhìn bốn phía, ông nói xong liền định đi ra sau xe..

- Không cần ba, con thu xe vào không gian rồi thả ra là được.

Sở Duyệt vội vàng giữ chặt ba, sau đó ba người leo từ thang phía sau xuống đất, giơ tay chạm vào một cái, xe nhà liền biến mất tại chỗ.

Sau đó phất tay lần nữa, nhà xe lại xuất hiện trên sa mạc, chỉ là bánh xe hoàn toàn không dính vào cát nữa, ngay cả lớp cát mịn dính trên xe cũng không còn nữa..

Ba mẹ Sở nhướn mày đồng thời giơ ngón tay cái với Sở Duyệt.

Con gái bọn họ, thật trâu!

Sở Duyệt cười mời bố mẹ lên xe, sau khi ngồi vào ghế lái, nụ cười trên mặt liền biến mất.

Trận gió cát này đã chôn vùi toàn bộ con đường, từ trong xe nhìn ra, tất cả đều là một mảnh màu vàng không bờ bến, tầng tầng lớp lớp cát giống như sóng biển hết đợt này đến đợt khác.

Sở Duyệt mím môi, không có đường, hiện tại bọn họ chỉ có thể phán đoán đại khái phương hướng để lái xe trên sa mạc.

Ba Sở cầm bản đồ cùng mẹ Sở nghiên cứu trong chốc lát, cuối cùng quyết định không đi theo lộ tuyến ban đầu nữa, trực tiếp đi xuyên qua sa mạc, tiến thẳng tới Hồng tỉnh.

Cũng may bản thân chiếc RV này được thiết kế có thể di chuyển trong sa mạc, sau vài lần thử, Sở Duyệt đại khái đã hiểu được công dụng của khóa vi sai và khóa liên bánh.

Xe nhà lại bắt đầu lăn bánh, lao thẳng vào sa mạc mênh mông vô tận, thẳng về phía Hồng tỉnh.

Bình Luận (0)
Comment