Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 217 - Chương 217 - Đó Là Cái Gì?

Chương 217 - Đó là cái gì?
Chương 217 - Đó là cái gì?

Sở Duyệt nhìn bộ dáng ba mình mặt ủ mày ê quay đầu nhìn mình, cảm giác nếu cô tiếp tục cười, chắc chắn ba sẽ đánh cô một trận, vội thu lại nụ cười, an ủi ba:

- Ba, đừng vội, chúng ta có đồ ăn có đồ uống có chỗ ở, không gấp. Tạm thời đừng vội vàng rời đi, lúc này chúng ta không thể phân rõ phương hướng, muốn đi cũng không biết đi như thế nào, không bằng chờ mặt trời lên, chúng ta tìm được phương hướng rồi tiếp tục lên đường, hướng mặt trời chắc chắn không sai.

Sở Duyệt bỗng nhiên phát hiện ý tưởng này cũng không tồi, cô có đủ vật tư, hoàn toàn đủ cho một nhà bọn họ sống ở sa mạc.

Ở Sa mạc không cần lo lắng thực vật biến dị, bốn phía đều trống trải, có sinh vật biến dị sinh vật chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy được, đề phòng và đánh trả dễ dàng hơn rất nhiều, an toàn hơn bên ngoài rất nhiều.

Ba Sở liếc mắt nhìn con gái một cái, tuy ý tưởng này của Sở Duyệt có chút tiêu cực, nhưng không thể không thừa nhận, lúc này bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

Chiếc xe nhà cứ như vậy dừng lại trên sa mạc, một nhà ba người ở trên xe làm rất nhiều đồ ăn, chưng vô số bánh bao màn thầu, làm rất nhiều cơm hộp, ba Sở gần như đã nướng hết toàn bộ số vịt được ướp sẵn của Sở Duyệt.

Sau này đến căn cứ, có thể sẽ không tiện mở lửa để nấu đồ ăn, miễn cho khiến cho người khác chú ý, nhân lúc này có thời gian liền làm sẵn, về sau chỉ cần lấy ra ăn là được.

Bận việc đến khi mệt liền nghỉ ngơi, người một nhà chơi đấu địa chủ, cờ nhảy, cuộc sống trôi qua vui vẻ, hạnh phúc.

Sở Duyệt từng nói với ba mẹ cô về tính toán sống ở sa mạc, nơi này thậm chí còn an toàn hơn một số căn cứ bên ngoài.

Ba mẹ Sở lại không đồng ý, tuy bọn họ không thiếu đồ ăn không thiếu nước uống, người một nhà cũng ở bên nhau, nếu cuộc sống của hai vợ chồng bọn họ cứ như vậy mà trôi qua đến hết quãng đời còn lại cũng không là gì, dù sao có những chuyện cần trải qua, bọn họ cũng đã trải qua hết.

Nhưng Sở Duyệt mới 17 tuổi, tháng hai năm sau mới tròn mười tám tuổi, bọn họ sao có thể lỡ để những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời con gái phải trải qua trong sa mạc này?

Chờ đến khi bọn họ chết, chỉ còn một mình Sở Duyệt ở nơi sa mạc hoang vắng, thì phải làm sao?

Nếu đến lúc đó con bé mới đi ra khỏi sa mạc, còn có thể thích ứng với thế giới bên ngoài sao?

Những thứ đó ba mẹ Sở đều không muốn nghĩ tới, dù bên ngoài đúng là rất nguy hiểm, nhưng Duyệt Duyệt của bọn họ cũng không phải kẻ yếu chỉ biết cúi đầu trước vận mệnh, bọn họ hy vọng cuộc đời cô sẽ có thêm nhiều cơ hội hơn, chứ không chỉ làm một người tham sống sợ chết.

Sở Duyệt bị ba mẹ thay phiên mắng cho một trận, không còn cách nào khác là từ bỏ ý định định cư ở sa mạc và tiếp tục cùng ba mẹ mong chờ mặt trời ló dạng.

Ngày cứ vậy trôi qua, Sở Duyệt lại vẽ thêm một dấu vết nữa trên cửa, cộng thêm những dấu vết trước đó, hôm nay đã là ngày thứ tư bọn họ bị nhốt trong sa mạc.

Hai ngày này dì cả của Sở Duyệt tới, ba mẹ Sở không cho cô làm việc, cô ngồi trên giường đã chán muốn chết, theo thói quen tính dùng tinh thần lực đi rà quét cồn cát chung quanh.

Bây giờ cô nhàm chán đến mức muốn cầu xin ông trời ban cho cô một sinh vật biến dị trên sa mạc để cô đánh một trận, một con bọ cạp nhỏ cũng được.

Di, đó là cái gì?

Bỗng nhiên, tinh thần lực của Sở Duyệt dừng lại, ngừng ở chỗ một cồn cát.

Nơi đó có mười mấy người đi ra, bọn họ kéo một cỗ máy lớn, khom lưng gian nan bước đi trên cồn cát.

Sở Duyệt nhìn kỹ, phát hiện bọn họ là một đám quân nhân, nhưng vì sao quân nhân lại xuất hiện trên sa mạc này?

Bên kia cồn cát, có một người bị trượt chân, bất ngờ lăn xuống cồn cát, những người khác thấy thế, vội dừng bước chân, gọi hắn, hai người đứng cạnh hắn thấy vậy liền buông dây thừng trên tay ra, đuổi theo chạy xuống dốc.

- Trần Hạo, cậu thế nào?

Hai người chạy đuổi theo người đàn ông mới ngã xuống kia, vội vàng nâng hắn dậy khỏi mặt cát, nôn nóng hỏi.

Trần Hạo thở phì phò, môi khô nứt, trên mặt đều là cát, hắn mở mắt nhìn trung đội trưởng đang lo lắng nhìn mình, trong cổ họng phát ra giọng nói khàn khàn yếu ớt:

- Đội trưởng, tôi…… không đi nổi nữa, đừng…… để ý đến tôi, mọi người đi thôi!

- Nói bậy gì đó! Đừng ai nghĩ có thể tụt lại phía sau lão tử, đi! Tôi mang cậu đi, chúng ta cùng nhau trở về căn cứ!

Trung đội trưởng râu ria xồm xoàm dùng ngữ khí nghiêm khắc, nhưng giọng nói không lớn, vừa nói, môi lại bật máu, nhuộm đỏ vết máu trước đó.

Trên mặt hắn cũng đầy cát vụn, đôi mắt khô khốc đỏ bừng, nói xong, liền nâng Trần Hạo lên.

Một người quân nhân khác cũng vội vàng đỡ lấy bên còn lại của Trần Hạo, ba người cùng gian nan bò lên trên cồn cát.

Trần Hạo bị đội trưởng Dương cùng chiến hữu nâng đi, lẩm bẩm giãy giụa:

- Đừng động vào tôi, đừng…… để ý tới tôi.

Hai người đồng đội không để ý đến hắn, vừa nâng hắn đi vừa nhìn chằm chằm về phía trước, leo lên cồn cát,.

Sườn cát không cao, chỉ trong chốc lát, ba người đã bò lên đến đỉnh, những người phía trên nhanh chóng đưa tay kéo bọn họ lên.

Sau khi ba người đi lên, đội trưởng Dương xua tay nói:

- Ở yên tại chỗ mười phút, mọi người uống một ngụm nước.

Mọi người đều buông dây thừng trong tay, lòng bàn tay đã bị ma sát đến bầm tím, bật máu từng mảnh.

Bọn họ ngồi xuống, người tựa vào chiếc máy lớn, sau đó móc từ trong túi mình ra một bình nước đã thấy đáy, quý trọng mà nhấp một ngụm, coi như đã uống qua.

Không biết phải mất bao lâu nữa mới có thể ra khỏi sa mạc này, nhưng chỉ còn bấy nhiêu nước, làm sao có thể không tiết kiệm được?

- Đội trưởng, vì sao anh không uống nước?

Một người quân nhân ngồi bên cạnh đội trưởng Dương, thấy hắn ngồi dựa vào cỗ máy lớn mà nhắm mắt dưỡng thần, liền nghi hoặc hỏi.

- Tôi chưa muốn uống nó.

Đội trưởng Dương không hé mắt, phun ra mấy lời từ khe hở giữa môi.

- Nga.

Người quân nhân quay đầu,thở dài một hơi.

Sao có thể không muốn uống đây?

Nếu lúc này có đủ nước, hắn có thể một ngụm xử lý một chai cũng cũng không thành vấn đề.

Hắn biết, đội trưởng đang muốn tiết kiệm nước!

Tất cả đều đã hết nước! Nhưng mảnh sa mạc này rộng lớn, nhìn như không có điểm kết thúc.

Trung đội trưởng Dương mở mắt, nhìn vào chiếc máy mà hắn đang dựa vào, trong mắt hàm chứ giãy dụa.

Thứ này là dùng mạng hơn hai mươi người chiến hữu của hắn để đổi lấy, nhưng nếu hiện tại bọn họ mang theo nó, chỉ sợ chẳng những không vận chuyển được máy móc, mà mười mấy người bọn họ cũng không thoát khỏi.

Nhiệm vụ quan trọng, nhưng tính mạng của đồng đội càng quan trọng hơn!

Trung đội trưởng Dương cắn chặt răng, trong lòng đã đưa ra quyết định.

Mười phút nghỉ ngơi rất nhanh đã hết, đội trưởng đứng lên, dùng thanh âm nghẹn ngào nói:

- Toàn đội, bỏ máy móc, nhanh chóng đi về phía trước.

- Cái gì?!

Những người quân nhân đều kinh ngạc nhìn về phía đội trưởng Dương.

- Đội trưởng, sao có thể vứt bỏ máy móc! Những thứ này là lão tôn bọn họ dùng mạng đổi lấy!

- Đúng rồi đội trưởng, đây là chiếc duy nhất còn lại. Dù khó khăn đến đâu, chúng ta cũng phải đưa máy về căn cứ! Bằng không, làm sao xứng đáng với những đồng đội đã hy sinh mạng sống?

……

Những người quân nhân vẫn không chịu buông dây thừng trong tay, bọn họ đương nhiên biết nguyên nhân đội trưởng làm như vậy, là vì muốn mọi người có thể sống để ra khỏi sa mạc.

Nhưng bọn họ đã ở đây nhiều ngày như vậy, có lẽ nếu tiếp tục kiên trì thì có thể ra ngoài?

- Đây là mệnh lệnh! Đều thả xuống cho tôi, đi về phía trước! Nếu có thể sống sót để đi ra ngoài, thì còn có thể trở về tìm nó, nhưng nếu chúng ta chết hết, chúng ta sẽ không bao giờ có thể vận chuyển nó trở lại!

Trung đội trưởng Dương nói xong, đôi mắt chua xót nhắm lại, dẫn đầu tiến về phía trước.

Mấy người quân nhân nhìn nhau, gian nan bỏ dây thừng trong tay xuống.

Một người quân nhân bỗng nhiên chỉ vào phía trước, hô lớn:

- Mọi người xem, đó là cái gì?

Bình Luận (0)
Comment