Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 218

Chương 218 -
Chương 218 -

Mọi người nhìn về hướng ngón tay của người kia, chỉ thấy từ bên kia sa mạc, một chiếc xe lớn giống như một con quái vật khổng lồ, lăn qua cồn cát, chậm rãi đi về phía bọn họ.

- Xe? Là một chiếc xe! A! Xe lớn như vậy! Không thua gì xe tăng hạng nặng của chúng ta!

- Có thể là cứu viện của căn cứ tới hay không? Cũng…… Không giống lắm a?

- Mọi người, duy trì cảnh giới!

Đội trưởng Dương cau mày, nhìn con quái vật khổng lồ càng ngày càng đến gần bọn họ, trầm giọng nhắc nhở thủ hạ của mình.

Sau cơn bão cát, bằng lý do không thể hiểu được, sa mạc đã bị mở rộng, chiếc xe cỡ lớn này bỗng nhiên xuất hiện ở đây, làm hắn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Chiếc xe dừng cách bọn họ khoảng bốn năm mét, có hai người từ trên xe bước xuống.

Người đầu tiên bước xuống là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, ăn mặc chỉnh tề, trái ngược hoàn toàn với những người mặt xám xịt như bọn họ.

Người còn lại là một cô gái nhỏ, thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, mềm mại như sáp, giống như không có một chút uy hiếp nào.

Nhưng đội trưởng Dương không hề thả lỏng cảnh giác, mạt thế tới nay, khi hắn chấp hành nhiệm vụ, đã nhiều lần gặp phải những người tưởng như không có gì đáng Sở này, nhưng thực chất, có đôi khi nguy hiểm thường ẩn giấu phía sau những người như vậy.

Sau mạt thế, rất nhiều người đã không còn giới hạn đạo đức, hắn cũng từng vì những người này mà mất đi rất nhiều đồng đội, nên hiện tại rất khó để hắn tin tưởng người lạ.

- Sở Duyệt?

Một người quân nhân phía sau đội trưởng Dương bỗng nhiên lên tiếng.

- Chuyện gì vậy? Là người cậu quen sao?

Đội trưởng Dương không quay đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm hai người vừa từ trên xe xuống.

- Hình như là Sở Duyệt! Đội trưởng, chính là người tôi đã nói qua với anh, trong một lần gặp phải tang thi triều ở cầu lớn Sởng Trạc, có một cô gái nhỏ rất lợi hại đã cứu chúng tôi.

Người quân nhân có chút kích động, không nghĩ tới hắn có thể gặp lại thần tượng của mình lần nữa ở trên sa mạc này, nhưng hắn cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.

Khi nói chuyện, Sở Đại Hà cùng Sở Duyệt ở phía đối diện đã đi tới chỗ bọn họ.

Sở Đại Hà đi về phía trước, mỉm cười nói với đội trưởng Dương đang đứng trước mặt:

- Các anh em, mọi người không có việc gì đi? Tôi tên Sở Đại Hà, chúng ta cũng là người lạc đường trong sa mạc này. Đi đi đi, lên xe cùng chúng tôi nghỉ ngơi chút đi!

Sở Đại Hà là thật sự rất vui vẻ, ông đã từng làm quân nhân 6 năm, cho tới bây giờ, mỗi khi ông nhìn thấy người nào mặc quân trang, ông đều có cảm giác thập phần thân thiết, giống như người thân của mình vậy.

Đội trưởng Dương bất động thanh sắc quan sát hai người vừa đi đến, bỗng nhiên lên tiếng hỏi Sở Đại Hà:

- Người anh em này đã từng làm quân nhân sao?

Sở Đại Hà sửng Sởt, ngạc nhiên hỏi đội trưởng Dương:

- Làm sao anh biết? Tôi đã về hưu nhiều năm rồi, gần như đã quên mất mọi thứ trong quân đội.

- Không quên, vừa rồi khi anh mới đi tới, bước chân rất chuẩn.

Đội trưởng Dương cũng nở nụ cười, lúc hắn đang định lừa gạt người đàn ông vạm vỡ trước mặt lần nữa thì người lính phía sau đã nhìn ra Sở Duyệt rồi.

- Cô thật sự là Sở Duyệt a!

Sở Duyệt quay đầu nhìn về phía người quân nhân vừa nói chuyện, hơi nghi hoặc, tại sao cô không nhớ là mình đã gặp người đàn ông này khi nào?

Người quân nhân thấy Sở Duyệt nhìn mình, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, vội giới thiệu chính mình:

- Tôi, tôi tên Tạ Thời Ngộ. Lúc ở cầu lớn Sởng Trạc, cô đã cứu rất nhiều người, khi đó tôi cũng bị thương, có thể cô không nhìn thấy tôi, nhưng tất cả chúng tôi đều nhớ rõ cõ.

Tạ Thời Ngộ nhỏ giọng, khàn khàn nói, nói nhiều lời như vậy, khiến khóe miệng hắn bật máu, nhưng hắn giống như không có cảm giác gì, vẫn cười toe toét.

- Nga, tôi nhớ ra rời, anh là người bị cào ở bụng kia, đi thôi,lên xe chúng tôi, nghỉ ngơi một chút.

Sở Duyệt nhìn thấy môi hắn bật máu mà còn cảm thấy đau dùm, vội vàng đi theo ba mình, tiếp đón mấy người quân nhân này lên xe.

Bình Luận (0)
Comment