Khi gai đất đâm vào đầu tang thi biến dị, cùng lúc lưỡi dao gió hệ phong cũng xoay tròn cắt cổ đứt cổ tang thi biến dị.
Bên này, dị năng giả tốc độ cũng xông lên, vén mái tóc kim sắc của tang thi biến dị lên, cau mày nhìn khuôn mặt xanh đen của nó, tặc lưỡi hai tiếng:
- Mẹ nó, lão tử còn tưởng là phụ nữ, mẹ nó, thật đen đủi!
- Tại sao không phải là nữ? Con tang thi này cũng không tệ lắm, chỉ cần cậu có thể hạ khẩu, không phải không có khả năng!
Dị năng giả hệ phong đứng phía sau trêu chọc.
- Mẹ kiếp! Cậu không chê thì cậu lên a.
Dị năng giả hệ tốc độ vừa trả lời, đào tinh hạch trong cái đầu tang thi tóc vàng, sau đó tiện tay ném cái đầu qua một bên.
- Nhanh lên! Lão đại còn đang chờ ở bên kia, tuy hôm nay bên này không có tang thi biến dị nhưng cũng không thể bất cẩn.
Dị năng giả hệ thổ nói xong, đoàn người cũng nhanh chóng rời khỏi con phố.
Sở Duyệt nhìn đám người kia khỏi đoạn đường, đi tới con phố bên kia.
Xem ra đời trước có lẽ Mục Ly được đám người này thuận tay cứu.
Nhìn cách hành sự của đám người này, chắc chắn bọn họ có liên quan đến việc thành lập đội ngũ nữ sau này của Mục Ly.
Không biết hôm nay cô cứu Mục Ly là chuyện tốt hay xấu.
Nhưng cứu cũng đã cứu, mà cô cũng không hối hận, nếu Mục Ly không xây dựng đội ngũ toàn phụ nữ kia, ở mạt thế, cô ấy hẳn có thể sống lâu hơn!
Hai người từ trong phòng đi ra, bắt đầu đi ra ngoài thành, nhóm người vừa mới tới khá ngạo mạn, vừa rồi bọn họ gây ra động tĩnh khá lớn, vừa lúc tạo cơ hội cho Sở Duyệt và Mục Ly ra khỏi thành phố.
Một đường ra khỏi thành phố khá thuận lợi, khi đụng phải lưỡi dao gió của Sở Duyệt, tang thi biến dị lại giống như không chịu nổi một kích, Mục Ly nhìn thấy, hai mắt như phát sáng, nếu dị năng được luyện tập tốt, có thể lợi hại như vậy!
Cô ấy đi theo phía sau Sở Duyệt, căn bản không có cách nào xuống tay, chỉ có thể ngẫu nhiên giải quyết một hai con tang thi bình thường lẻn vào, thật sự là có chút ngượng ngùng.
Mục Ly nhìn thấy Sở Duyệt đang đeo cái balo bẹp bẹp, vừa liền biết bên trong không có đồ vật gì, ánh mắt cô ấy hơi lóe.
Vật tư gần đây đa số đã bị người khác lục soát hết, nước cũng không còn gì, cô gái này vừa cứu mạng mình, vừa rồi nếu không phải có cô gái này, cô đã bị đám tang thi gặm chỉ còn một đống xương cốt.
Bây giờ người ta còn đưa cô ra khỏi thành phố đầy chết chóc đã giam cầm cô hơn một tháng này, Mục Ly thậm chí còn không biết phải cảm ơn Sở Duyệt như thế nào.
Có lẽ cô có thể cho cô ấy một ít vật tư.
Nhân lúc Sở Duyệt không chú ý, Mục Ly bỗng nhiên “Di” một tiếng, đi nhanh về phía trước hai bước, ngồi xổm xuống, xốc một thi thể tang thi đang nằm ở đó ra, tay trái nương nương nhờ thi thể tang thi che đậy, áp tay xuống dưới, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện hai bình nước khoáng cùng mấy bao bánh quy và mì gói.
Mấy thứ này, nếu một người ăn tiết kiệm, ít nhất có thể ăn được năm sáu ngày.
Cùng lúc đó, Sở Duyệt đi ở phía trước, đột nhiên trợn tròn mắt.
Tuy cô đi ở phía trước, nhưng tinh thần lực vẫn luôn cảnh giác bốn phía, cô có thể nhìn thấy rõ ràng Mục Ly từ hư không lấy ra đồ vật.
Mục Ly cũng có không gian?
- Sở Duyệt, cô xem, dưới này cư nhiên lại có đồ.
Mục Ly đè giọng, vui vẻ gọi Sở Duyệt, vừa nói vừa nhặt bình nước, bánh quy trên mặt đất lên rồi đưa cho Sở Duyệt.
Sở Duyệt cầm lấy nước, hơi nhướng mày nhìn Mục Ly, cố ý tò mò hỏi:
- Làm sao cô tìm được những thứ này?
Mục Ly ôm đồ vật khác đứng lên, chỉ vào chỗ mình mới ngồi xổm, nói:
- Tôi vừa nhìn thấy cái chai nhô ra từ dưới cánh tay tang thi, nên muốn thử xem chút, không nghĩ tới cư nhiên lại có nước, chắc chắn trước đó người này đã lục soát siêu thị gần đó, rồi lấy đi.
Mục Ly chỉ vào siêu thị nhỏ bên cạnh, nơi các kệ hàng bị kéo tới tận cửa.
Cô ấy cũng không có cách nào, trước khi cô rớt vào tang thi đàn, balo của cô bị một con tang thi túm lấy, vì để thoát khỏi tang thi, nên cô chỉ đành thu nó vào không gian.
Lúc này hai tay cô ấy trống trơn, có thể lấy đồ từ đâu a? Chỉ có thể nhặt trên mặt đất, không phải sao.
Lúc này ở trong thành phố còn có thể lấy cớ tìm được đồ, nếu ra khỏi thành phố, chắc chắn sẽ không dễ “nhặt”.
Khóe miệng Sở Duyệt giật giật, Oscar nợ Mục Ly một tượng vàng.
Kỹ thuật diễn không tệ!
Bất quá nếu không phải cô dùng tinh thần lực nhìn thấy Mục Ly lấy ra đồ vật từ hư không, hẳn là cô sẽ tin tưởng cái lý do sứt sẹo này.
Bằng không, người bình thường ai sẽ nghĩ nguyên nhân là do có không gian a?
- Vận khí của cô thật không tồi.
Sở Duyệt cũng không tính vạch trần Mục Ly, nếu chuyện có không gian bị người khác biết được, nguy hiểm quá lớn.
Bản thân cô không phải cũng giống vậy sao, ngoại trừ ba mẹ và đồng đội kiếp trước, cô không dám để cho một ai biết.
Cho dù là đám người tề minh bọn họ, hiện tại nghĩ lại, cô vẫn có chút bất cẩn, đám người tề minh đương nhiên là người có thể tin tưởng, nhưng người nhà bọn họ thì không chắc.
Hiện tại Mục Ly nguyện ý mạo hiểm lấy vật tư cho cô, hẳn là muốn cảm ơn cứu mạng.
Mục Ly đưa bánh quy và mì ăn liền trong tay cho Sở Duyệt, bảo cô nhanh chóng bỏ vào balo.
Sở Duyệt cũng không khách khí cùng Mục Ly, khẽ mỉm cười, lưu loát kéo balo ra, đặt hai bình nước và đồ ăn vào, xoay người tiếp tục đi ra ngoài.
Mục Ly vừa thấy Sở Duyệt dứt khoát như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn chút, tiếp tục đi theo phía sau Sở Duyệt nhặt của hời.
Nhưng Sở Duyệt đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, kéo Mục Ly chạy nhanh về phía cửa hàng bên cạnh.
- Chúng ta trốn một chút.
Cách đó một con đường, đám người vừa tiêu diệt tang thi biến dị tóc vàng lúc trước, đang chạy nhanh về phía hai người, nhìn tốc độ của bọn họ, giống như đang chạy trốn.
Đặc biệt là hai dị năng giả tốc độ kia hai, đảo mắt đã sắp chạy đến con phố chỗ hai người.
Lúc này Sở Duyệt đã lôi kéo Mục Ly vọt vào một nhà tiệm trà sữa bên đường.
Cô không muốn gặp phải những người này chứ đừng nói đến thứ đang đuổi theo họ.
Mục Ly bị Sở Duyệt kéo vào tiệm trà sữa, còn chưa kịp hỏi là chuyện gì, đã thiếu chút nữa đụng phải một con tang thi mặc đồ phục vụ đang từ trong quán đi ra nhiệt tình chào đón..
Cô ấy nhanh chóng rút con dao dài ra chém qua, quay đầu đã thấy, Sở Duyệt xử lý xong tất cả tang thi khác trong cửa hàng, đồng thời đóng cửa kính lại và dùng gậy gỗ chặn lại.
Hai người vừa mới trốn vào phía sau quầy bar, ngoài cửa liền vang lên một trận tiếng bước chân, hai dị năng giả tốc độ chạy qua cửa đầu tiên.
Ngay sau đó, lại có thêm mấy người từ phía sau chạy tới, những người này thất tha thất thểu thở hổn hển, nhưng vẫn cố gắng hết sức chạy về phía trước.
Sở Duyệt cùng Mục Ly trốn trong cửa hàng và quan sát tình hình bên ngoài qua cửa kính.