Sở Duyệt nghĩ tới mấy cái bình màu xanh lục kia, xem ra lúc đó Mục Ca rất muốn lấy những thứ đó, lúc cô không tìm thấy chúng, muốn rời đi, hắn đã gấp đến độ phải lên tiếng.
- Mấy thứ kia đang ở đâu, cậu biết không?
Sở Duyệt hỏi Mục Ca.
'Tôi không biết, tôi chỉ biết đó là một căn cứ thực nghiệm có núi bao quanh, cụ thể ở đâu thì tôi không biết.'
Mục Ca cũng có chút ngượng ngùng, mấy năm đó, mỗi ngày hắn đều sống rất vất vả, chỉ muốn thoát khỏi thế giới này, không bao giờ quan tâm đến những thứ xung quanh.
Sở Duyệt nhíu mày, nghĩ nghĩ, rồi nói:
- Không sao, tôi đi sẽ đi tìm thử.
Sáng hôm nay, cô đã nhìn thấy đám người viện sĩ Long ngồi bên trong.
Lần cuối cùng cô gặp bọn họ, là ở một thị trấn nhỏ cách căn cứ An Bình không xa, lúc ấy bọn họ nói đang đi làm một nhiệm vụ nào đó, cụ thể là nhiệm vụ gì thì cô lại không biết.
Nhưng bọn họ có thể đến căn cứ Cách Kỳ này nhanh như vậy, hơn nữa bọn họ có vẻ rất lo lắng về sự biến mất của những chiếc bình màu xanh lục này.
Nếu Sở Duyệt không đoán sai, nhiệm vụ bọn họ cần phải hoàn thành, chính là đi lấy những chiếc bình màu lục đó.
Còn việc bọn họ có đến căn cứ thực nghiệm, nơi lưu trữ năng lượng nguyên bản của Mục Ca, hay không, cô chỉ có thể mang theo Mục Ca đi tới đó một chuyến, mới có thể xác định được.
Chỉ cần nơi đó có những chiếc bình màu lục, đã nói lên việc nó có liên quan đến căn cứ thực nghiệm, đến lúc đó lần theo manh mối cũng có thể tìm hiểu nguồn gốc.
Cô đoán căn cứ thực nghiệm kia có lẽ nằm ở dãy núi Hoành Đoạn, buổi tối lần trước, lúc cô nhìn thấy đoàn xe của Giang Nghệ, bọn họ cũng đi ra từ phía dãy núi đó.
Nghĩ đến dãy núi kia, bỗng nhiên Sở Duyệt lại nghĩ tới tấm vải đen trùm trên hai chiếc két sắt kia có thể chặn tinh thần lực.
Lúc ấy cô đã có cảm thấy loại cảm giác tinh thần lực bị chặn này rất giống cảm giác cô đã từng gặp ở ngọn núi kia.
Bây giờ nghĩ lại, cô chợt nhận ra có lẽ chỗ ngọn núi có thể ngăn chặn tinh thần lực thăm dò mà cô từng đi qua, chính là nơi đặt căn cứ thực nghiệm kia.
Nhưng lúc ấy điều kiện đường đi quá kém, Sở Duyệt đã hao tốn phần lớn tinh lực trên đường, tuy cô cảm thấy ngọn núi đó có chút kỳ quặc, nhưng cũng không quá để ý, hiện tại lại không nghĩ ra vị trí cụ thể của ngọn núi kia..
Bất quá cô có thể đi dọc theo con đường đó, xem ngọn núi nào có thể ngăn cản tinh thần của cô,chẳng phải sẽ biết là nơi nào sao?
Nghĩ theo cách này, chẳng phải sẽ dễ dàng tìm thấy căn cứ thực nghiệm này sao?
Mục Ly thấy Sở Duyệt không nói gì, vội vàng hỏi:
- Phải tìm cái gì? Sở Duyệt, phải tìm thứ gì mới khiến Tiểu Ca tốt lên?
Sở Duyệt không giấu cô ấy, kể cho cô ấy nghe tất cả những gì Mục Ca đã nói:
- Hắn bị phòng thí nghiệm kia rút ra rất nhiều năng lượng, muốn hắn khỏe lại, thì phải tìm những năng lượng đó về.
- Tôi sẽ đi tìm, phải đi đâu tìm?
Mục Ly lo lắng hỏi.
- Tôi cũng không xác định, chỉ biết đại khái phương hướng, tôi sẽ đi thử xem có thể tìm được chút tin tức hữu dụng nào hay không.
Sở Duyệt vừa nói chuyện vừa suy nghĩ, cô không dám quấy rầy viện sĩ Long.
Bất quá không biết đám người giang thành còn ở bên này không, nếu như có, cô có thể tìm bọn họ nói chuyện.
Nếu đã quyết định xong chuyện phải làm, Sở Duyệt muốn trở về căn cứ trước, phải nhanh chóng tìm kiếm đám người Giang Thành.
Sở Duyệt nhìn Mục Ly, hỏi cô ấy có muốn cùng cô đi ra ngoài hay không, Mục Ly lại lắc đầu.
Cô ấy còn muốn ở cạnh Mục Ca thêm một lát, tuy không thể chạm vào hắn, cũng không thể nói chuyện với hắn, đây là người em trai đã mất đi lại tìm về được của cô ấy, cho dù chỉ đứng nhìn thôi, cô ấy cũng cảm thấy rất thỏa mãn, không lỡ rời mắt đi.
Mục Ca giống như cũng rất hưởng thụ cảm giác được chị gái nhìn mình như vậy, quả cầu ánh sáng lẳng lặng ở trên mặt đất, không có ý định bay trở về bầu trời.
Sở Duyệt nghĩ hai chị em bọn họ đã tách ra nhiều năm như vậy, có thể đoàn tụ ở trong không gian này thực sự không dễ dàng, đời trước có lẽ đến khi chết, Mục Ly vẫn không có chút tin tức gì của Mục Ca.
Lúc cô gặp lại ba mẹ, không phải cô cũng không nỡ rời khỏi bọn họ một phút một giây nào sao.
Cho nên không cần quấy rầy bọn họ, Sở Duyệt nói với Mục Ly một tiếng, rồi xoay người ra khỏi không gian.
Vừa ra khỏi không gian, thiếu chút nữa Sở Duyệt đã bị một chân của con côn trùng xuyên qua người, tuy rằng cô đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn bị ép phải lăn lộn một vòng trên mặt đất mới tránh thoát khỏi chân của nó.
Mà con tang thi biến dị chân côn trùng này thực ra không phải cố ý giẫm lên người Sở Duyệt, một chân nó vừa bị lôi điện của Sở Duyệt giật, đứng có chút không vững.
Nó không nghĩ tới mỹ vị này đó, trong mắt nó túm dễ như trở bàn tay cư nhiên lại có thể làm nó bị thương, trong nháy mắt nó tức giận đến mức phát điên.
Kết quả sau khi nó đã phát cuồng một trận, nhưng lại không tìm thấy cái người đã thương tổn nó, tức khắc nó liền phát ngốc tại chỗ.
Bất quá, khứu giác của tang thi biến dị chân côn trùng rất nhạy, tuy nó không tìm thấy hai người Sở Duyệt, nhưng nó lại có thể ngửi được hơi thở của bọn họ.
Mà hơi thở của hai người chỉ dừng lại ở nơi này, làm nó không biết phải đuổi theo về hướng nào, cứ thế vòng vòng tại chỗ, vừa vặn suýt chút nữa giẫm phải Sở Duyệt từ trong không gian đi ra.
Sở Duyệt cũng có chút buồn bực, bởi vì cô đi vào không gian của Mục Ly, thời gian và địa điểm cô ra khỏi không gian đã khác trước, thiếu chút nữa cô đã bị chân con tang thi đâm xuyên qua người.
Đối diện, tang thi biến dị chân côn trùng vừa thấy Sở Duyệt, nháy mắt đã hưng phấn, nó nghiêng đầu, đôi chân to lớn và cứng rắn đâm về phía Sở Duyệt.
Sở Duyệt nghiêng người trốn qua một bên, giơ tay vung lưỡi dao gió, chém về phía đầu của tang thi biến dị, đồng thời lòng bàn tay cũng ngưng tụ một đạo lôi điện, đánh vào mấy cái chân nó.
Tang thi biến dị chân côn trùng giống như cảm nhận được uy hiếp, nên thu lại đòn tấn công và nhanh chóng rút lui một khoảng cách dài, nhưng vẫn bị lôi điện đánh cho què một chân.
Lưỡi dao gió đã đuổi theo, chém về phía đầu nó, tang thi biến dị nâng cánh tay đã có chút thoái hóa của nó lên, hung hăng đập mạnh vào lưỡi dao gió.
Lưỡi dao gió cực kỳ linh hoạt, nó xoắn lại thành một vòng cung trên không trung, tránh thoát khỏi cánh tay tang thi biến dị, giống như con muỗi chạy thoát khỏi đại chưởng, sau đó tấn công vào đầu và mặt tang thi.
Cùng lúc đó, Sở Duyệt cũng nhanh chóng lao tới, vừa chạy vừa ngưng tụ một cây roi lôi điện trong lòng bàn tay, ném về phía tang thi biến dị.
Tang thi biến dị hình như rất sợ lôi điện, ngay khi Sở Duyệt ngưng tụ lôi điện thành roi điện, nó đã lại bắt đầu chạy rút lui.
Sở Duyệt bỗng nhiên phanh gấp, xoay người chạy như điên về hướng ngược lại, lưỡi dao gió phía sau cũng rút lui, đuổi theo Sở Duyệt.
Sở Duyệt vừa chạy vừa huy động lưỡi dao gió chém bay tang thi trước mặt, trong nháy mắt cô đã chạy sang một con đường khác.
Tang thi biến dị chân côn trùng không nghĩ tới Sở Duyệt sẽ xoay người bỏ chạy, đến khi kịp phản ứng lại mới vội vàng đuổi theo hơi thở của Sở Duyệt.
Tuy khối thịt có chút khó gặm, nhưng hương vị của khối thịt này có dụ hoặc rất lớn đối với nó, cho dù là lôi điện mà nó sợ nhất, cũng không thể ngăn cản quyết tâm muốn ăn cô của nó.
Sở Duyệt một đường chạy như điên ra khỏi thành phố, dừng lại trên một mảnh đất trống một bên ngoài thành phố.
Cô đứng thẳng ở đó, lưỡi dao gió lơ lửng trước mặt, lòng bàn tay ẩn ẩn ánh sáng lôi điện, lặng lẽ chờ đợi tang thi biến dị đang đuổi theo tới đây.