- Có ý gì?
Sở Duyệt bị mấy lời của Mục Ca làm cho có chút ngốc.
- Một không gian chỉ có thể tồn tại một người, sao có thể a?
‘Đúng, chỉ một cô được tồn tại!’
Giọng nói của Mục Ca rất bình tĩnh, nhưng Sở Duyệt lại nghe ra một cổ ghét bỏ nồng đậm.
Bỗng nhiên Sở Duyệt hiểu được, bất chấp ghét bỏ của Mục Ca, vội vàng hỏi:
- Ý của cậu là ở thời không này còn có một cậu khác sao?? Vậy tôi thì sao? Tôi đã thay thế chính mình ở thời không này sao?? Vậy còn Sở Duyệt ở thời không này thì sao?
Trong lòng Sở Duyệt bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nếu cô đã thay thế Sở Duyệt ở thời không này, vậy chẳng phải là cô đã giết chính mình sao?
‘Cô biến mất là do cô xuyên qua khe hở thời gian. Hiện tại, thứ dung hợp với thời không này chỉ là ý thức của cô.’
Mục Ca giống như có thể biết được suy nghĩ miên man của Sở Duyệt, gian nan biểu đạt ý tứ của mình.
Sở Duyệt nghe xong, liền thở phào một hơi, rốt cuộc đã hiểu ý Mục Ca.
Bất quá, vấn đề lúc này là, vì sao Mục Ca còn bay ở trong không gian a?
Cô có chút nghi hoặc hỏi:
- Vậy sao cậu không dung hợp với chính mình ở thời không này?
‘Bởi vì lúc xé rách không gian đưa cô trở về, tôi đã tiêu hao hết năng lượng.’
Giọng nói của Mục Ca vẫn bình tĩnh, nhưng lời nói đã trôi chảy hơn nhiều.
‘Tôi…… Cũng không muốn dung hợp với bản thân ở thời không này.’
Dung hợp làm gì đây?
Tiếp tục làm một cái xác không hồn nằm ở nơi đó sao?
Thế giới này không còn thứ đáng giá để hắn lưu luyến, hắn đã từ bỏ thế giới này, là bọn họ không để hắn đi tìm cái chết.
Hắn cũng từng nghĩ sẽ ở mãi trong không gian, cho dù muốn chết, cũng tính chết ở không gian..
Nhưng khi thân thể hắn càng ngày càng yếu, hoàn toàn không có ý chí sinh tồn nữa thì không gian sẽ nhổ hắn ra.
Những người đó canh giữ ở nơi hắn biến mất, chờ hắn ra khỏi không gian sẽ cứu hắn..
Nhưng hắn thật sự không muốn sống nữa.
Cho dù hắn dụng tinh thần lực đánh lừa đám dụng cụ kia, để bọn họ cho rằng hắn đã chết não, bọn họ vẫn không chịu buông tha cho hắn, tiếp tục dùng đủ các loại dụng cụ và dịch dinh dưỡng duy trì sự sống cho hắn.
Sau đó hắn không còn quan tâm gì nữa, chỉ bám lấy mạng sống của mình, thỉnh thoảng lén lút sử dụng tinh thần lực, để lang thang khắp phòng thí nghiệm.
Có một ngày, hắn nhìn thấy một cô gái ở trong phòng thí nghiệm,, bọn họ khống chế cô giống như khống chế hắn lúc trước, nhưng điểm khác biệt là sốc điện đã được thay bằng công kích tinh thần lực.
Nhưng cho dù cô gái kia bị tra tấn đến thảm hại, cũng chưa từng thỏa hiệp.
Cho dù thống khổ đến đâu, cô cũng vẫn lặp đi lặp lại tên mình, trước sau đều nhớ rõ, cô phải về nhà!
Hắn bỗng nhiên nảy sinh hứng thú với cô, luôn dùng tinh thần lực lặng lẽ nhìn cô.
Khi lúc cô đồng quy vu tận cùng toàn bộ phòng thí nghiệm, Mục Ca cảm thấy chuyện này quả thực quá sung sướng, sao hắn không nghĩ tới làm nổ tung cái phòng thí nghiệm này?
Hắn không đành lòng để cô chết như vậy, cho nên dùng hết thảy lực lượng xé rách không gian, cứu cô gái chỉ còn hơi thở thoi thóp, đồng thời lợi dụng khe nứt thời gian được tạo ra khi xé rách không gian, đưa cô về trước mạt thế.
Kết quả này đã là toàn bộ sự cố gắng của hắn, hắn không có cách nào đưa cô về khoảng thời gian xa hơn.
Khi Mục Ca dùng hết năng lượng, vẫn luôn ngủ say trong không gian vỡ nát kia.
Hiện tại không gian đã được Sở Duyệt dùng tinh hạch sửa chữa từng chút từng chút, mà cô lúc này cũng là chủ nhân của không gian.
Mục Ca cũng dần dần khôi phục ý thức, một lần nữa có được năng lượng, nhưng khi đó hắn không muốn trở lại hiện thực.
Nhưng hiện tại hắn cũng có chút muốn trở về hiện thực, cho tới hôm nay hắn mới hiểu được, người nhà hắn chưa bao giờ không cần hắn, là những người đó bắt hắn rời khỏi người nhà.
Hắn đột nhiên muốn trở thành một bình thường, có thể ôm lấy chị mình khóc thút thít, có thể nói chuyện với chị ấy, hắn còn muốn cùng chị trở về nhà, tìm ba mẹ.
Sở Duyệt nghe ra ý tứ trong câu nói kia của Mục Ca, còn tính tiếp tục bay trong không gian, lập tức cau mày, không đồng ý nói:
- Không được, nếu cậu tiếp tục như vậy, chẳng phải vĩnh viễn cậu đều không thể đoàn tụ với chị gái sao? Cậu thử nhìn chị cậu xem, ngay cả gặp mà cô ấy cũng không thể nhìn thấy cậu, muốn nói chuyện với cậu còn phải cần người phiên dịch, cậu nhẫn tâm nhìn cô ấy khổ sở sao?
Mục Ly không nói được lời nào, lúc này nghe thấy Sở Duyệt nhắc tới mình, vội vàng gật đầu nói:
- Tiểu Ca, mặc kệ trước kia thế nào, nhưng giờ chị đã tìm được em, về sau chị sẽ bảo vệ em, không bao giờ để cho người khác khinh dễ em nữa! Em nói cho chị biết, làm thế nào mới có thể giúp em tốt lên, chị nhất định sẽ làm cho em.
‘Tôi thiếu quá nhiều thứ, mà Mục Ca ở thời không này cũng cách quá xa.’
Giọng nói của Mục Ca nhẹ nhàng, bên trong dường như còn có chút tiếc nuối.
Lông mày Sở Duyệt hơi hơi giãn ra, xem ra hắn đã nghĩ thông suốt, muốn dung hợp với bản thân ở thế giới này, vì thế liền hỏi tiếp:
- Cậu ở thời không này đang ở đâu, cậu có biết không? Thiếu đồ vật gì, cậu nói đi, tôi sẽ đi lấy cho cậu.
Sở Duyệt hỏi những lời này xong, đột nhiên nhớ tới, lần trước khi đụng phải đám người giang nghệ, tinh thần lực của cô từng đảo qua chiếc xe nhà kia, hình như đã từng nhìn thấy một người nằm ở trên giường, dựa vào dụng cụ để duy trì sự sống.
- Người kia là cậu sao?
Sở Duyệt thử cố gắng đưa hình ảnh đó cho Mục Ca xem, không biết Mục Ca có thể nhìn thấy hay không.
‘Đúng vậy.’
Mục Ca nhàn nhạt trả lời.
- Lúc ấy sao cậu không nói a? Nếu cậu nói ra,tôi chắc chắn sẽ đi cướp người về.
Sở Duyệt có chút hận sắt không thành thép.
‘Khi đó tôi chưa hoàn toàn khôi phục ý thức, hơn nữa, lúc đó tôi cũng không muốn ra ngoài.’
Mục Ca nhẹ giọng trả lời.
Sở Duyệt nghiến răng, nghĩ đến việc cô đã bỏ lỡ Mục Ca ở thời không này, quả thực tức đến mức muốn hôn mê.
Bất quá, nếu biết Mục Ca ở thời không này đang ở chỗ giang nghệ, liền dễ làm.
- Không có việc gì! Tôi đại khái đã biết cậu của thời không này đang ở nơi nào, tôi sẽ mang cậu đi tìm.
Sở Duyệt nói với Mục Ca, chắc chắn như chém đinh chặt sắt, Mục Ca cho cô cơ hội trọng sinh, cô cũng muốn cho Mục Ca có một cơ hội trọng sinh.
Cùng lắm lại là một chuyến đi, đi tìm quanh đó xem thử, chắc chắn bọn họ đang ở một nơi cách căn cứ không xa.
Lần này, cô không chỉ muốn mang Mục Ca ở thời không này về, mà nhất định phải giết chết tên biến thái giang nghệ ở nơi đó.
Loại người đó, sống trên thế giới này quả thực là lãng phí t danh ngạch người sống sót ở mạt thế!
‘Tìm được tôi của thời không này cũng vô dụng, có rất nhiều căn nguyên năng lượng trong thân thể tôi, đã bị giữ lại trong viện nghiên cứu dị năng.’
Mục Ca lại nhẹ nhàng chậm chạp nói tiếp:
‘Là thứ màu xanh lục được đựng trong những cái bình thủy tinh, mà cô tìm cho tôi ở căn cứ.’